Sau Khi Trùng Tộc Vạn Người Mê Tỉnh Dậy

Chương 4

Tiếng kêu thảm thiết nghẹn lại trong cổ họng, trùng đực ngất lịm, máu từ miệng và mũi rỉ ra.

“Đồ vật đáng chết!”

Bùi Du cúi xuống, bế trùng cái đầy thương tích lên khỏi mặt đất.

Một sợi tóc đen buông xuống, lướt qua vai anh, quét qua gò má Ian, mang theo cảm giác ngưa ngứa. Ian không kìm được mà nhớ lại đêm ấy, khi những lọn tóc đen ấy từng phủ lên mặt, lên ngực y.

Nhiệt bốc lên, lan ra khắp khuôn mặt. Ian siết chặt hai chân, cắn môi, hoảng loạn nhắm mắt.

Dịch chữa trị trong suốt từ từ tụ lại, tạo thành một buồng chữa trị. Bùi Du nhìn bờ vai rộng lớn và đôi chân thon dài của trùng cái trong tay mình, liền vận dụng tinh thần lực để mở rộng buồng chữa trị thêm chút nữa.

Dịch chữa trị cấp SS thấm qua cơ thể, mang đến cảm giác mát lạnh dễ chịu, thấm sâu vào từng tế bào.

Những vết thương nhanh chóng liền lại, những vết roi dữ tợn cũng dần nhạt đi, rồi biến mất.

Ánh sáng huỳnh quang trong suốt bao phủ làn da tái nhợt, khiến trùng cái đang lơ lửng trong buồng chữa trị trở nên hoàn toàn không có chút đề phòng.

Bàn tay mạnh mẽ của Bùi Du sấn đến đường eo thon gọn, từng đường cong dẫn đến bờ vai rộng lớn, tạo thành hình tam giác ngược hoàn mỹ.

Dáng vẻ tràn đầy sức mạnh này khiến ánh mắt Bùi Du lướt qua đôi vai vốn mảnh khảnh hơn của y, có chút không hài lòng.

"Ngươi đã đắc tội hắn à?" Với trùng cái này, kẻ muốn bảo vệ anh, Bùi Du sẵn sàng dành thêm một chút quan tâm.

“Baal từng muốn nạp tôi làm Thư Nô...”

“Ừ.”

Bùi Du búng tay một cái. Baal lập tức tỉnh lại, nhưng ngay sau đó, tiếng thét thảm thiết của hắn vang vọng khắp đại điện.

Hắn quằn quại trên mặt đất, đau đớn tột cùng, gắt gao ôm lấy hạ bộ. Máu không ngừng chảy ra từ giữa những kẽ ngón tay run rẩy của hắn.

“Từ nay về sau, hắn sẽ không thể nạp bất cứ Thư Nô nào nữa.”

Biểu cảm của trùng cái là sự kinh ngạc xen lẫn khó tin. Đôi mắt ngọc bích sáng trong của y ngây ngốc nhìn Bùi Du, như một con báo lanh lợi bị bất ngờ.

Thật là một ánh mắt đẹp đẽ.

"Chuyện gì thế này?”

Tiếng nói nghiêm nghị cất lên khi bóng dáng Trùng Hậu Khắc Lôi – một trùng cái cao lớn, mạnh mẽ – bước vào đại điện. Bộ quân phục hoàn mỹ của hắn cùng bước chân đều nhịp vang lên trên nền đá, dẫn theo một đội ngũ chỉnh tề, uy nghiêm.

Bùi Du nhìn trùng cái trong lòng mình, nhận thấy cơ thể y căng thẳng ngay lập tức. Một sợi tinh thần lực nhẹ nhàng được thả ra.

“Ngủ đi.”

Tinh thần lực của trùng đực mang đến cảm giác an ủi, như một làn sóng trấn an. Đôi mắt ngọc bích của trùng cái chống cự, chớp vài lần, đầy lưu luyến không nỡ xa rời. Cuối cùng, y khép mắt lại, rơi vào giấc ngủ nặng nề.