Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành Boss Trong Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 2: Cô Dâu Của Bá Tước (2)

Cố Du đi mỏi cả chân, lâu đài nhìn như không xa, nhưng đi thì mỏi nhừ, cuối cùng cũng đến được cổng lớn.

Vừa nhìn, càng không có can đảm bước vào lâu đài.

Bức tường lâu đài phủ đầy dây leo, xào xạc, như có thứ gì đó đang bò bên trong.

Nơi này có người không vậy?

Trông như bị bỏ hoang, chẳng lẽ đây là nhà ma?

Bây giờ phải làm sao, ai đi gõ cửa?

Mọi người nhìn về phía Lý Kỳ, ai bảo Lý Kỳ là người duy nhất họ có thể dựa vào lúc này, đám gà mờ chen chúc bên cạnh Lý Kỳ run rẩy.

Cũng có người khôn ngoan, chưa nắm rõ tình hình thì không lên tiếng.

Lý Kỳ cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, dùng tay vỗ vào cánh cổng sắt hoen gỉ, gọi to: "Có ai không, có ai không."

Một lúc sau, trong lâu đài sáng lên ánh sáng yếu ớt.

"Cạch." Một tiếng, cánh cổng lớn của lâu đài mở ra, trong đêm tĩnh lặng càng thêm đột ngột và kinh dị.

Tiếp đó, có tiếng bước chân, cổng sắt mở ra: "Ôi, Chúa phù hộ, cuối cùng các vị cũng đến, cứ tưởng trên đường đã xảy ra chuyện gì."

Đầu mọi người hiện lên vô số dấu chấm hỏi, nhưng thấy có người, trong lòng cũng nhẹ nhõm.

Mọi người đi theo vào lâu đài, lập tức một mùi khó tả ập vào mặt, quả thực lâu đài thời trung cổ không có ánh sáng tốt, cũng không thông gió tốt.

Lâu đài trông rất cổ kính, trên chiếc bàn dài rộng đặt giá nến, trên giá nến thắp ba ngọn nến trắng.

Lâu đài không có đèn điện trông âm u và rùng rợn, ngọn lửa nhảy mọt như sắp bị bóng tối nuốt chửng.

Mọi người lúc này mới nhìn rõ người mở cửa cho họ, là một người nước ngoài, là một quản gia nam, bên cạnh còn có một nữ hầu mặc đồng phục.

Da mặt nữ hầu đã chảy xệ, tuổi tác ngoài bốn mươi, vẻ mặt vô cảm, thỉnh thoảng chỉ có nhãn cầu chuyển động.

Có lẽ vì bầu không khí và tâm lý, mọi người nhìn thấy nữ hầu đều cảm thấy bất thường, trong lòng lạnh toát.

"Trước tiên cảm ơn các vị đã đến ứng tuyển làm cô dâu, tại sao các vị đến muộn vậy, có phải trên đường đã xảy ra chuyện gì không, Chúa phù hộ, tôi cứ tưởng sẽ không đợi được các vị." Quản gia nói.

"Bá tước đã rời khỏi lãnh địa để thăm Bá tước Windsor, sẽ sớm quay lại, các vị ứng tuyển cô dâu có thể ở lại lâu đài, chờ Bá tước trở về."

Quản gia là một người đàn ông trung niên, mái tóc vàng buông xõa, kết hợp với khuôn mặt gầy gò hốc hác, nhìn thế nào cũng thấy ông ta chưa bao giờ được ăn no.

Ứng tuyển cô dâu?

Đầu mấy người đều là dấu chấm hỏi, sau đó theo bản năng nhìn sang những người đi cùng.

Đã là cô dâu, tại sao trong đội lại có đàn ông?

Tổng cộng bảy người, bốn nữ ba nam.

Đàn ông cũng đến ứng tuyển?

Quản gia và nữ hầu bị mù à, không thấy có đàn ông sao?

Nếu Bá tước là nam, mà chọn một người đàn ông làm cô dâu, chẳng phải là muốn chơi bê đê, nếu Bá tước là nữ, mà chọn một người phụ nữ làm cô dâu, chẳng phải là muốn chơi les sao, chọn cả nam lẫn nữ, chắc chắn là song tính luyến ái.

Lý Kỳ nói: "Chúng tôi có người bị cắn, cũng không biết bị thứ gì cắn, ông có thể giúp xem một chút được không?"

Người bị cắn là một cô gái, sắc mặt cô tái nhợt, trên cổ chân có hai lỗ nhỏ, nhìn là biết bị rắn cắn.

Quản gia vừa nhìn, lại bắt đầu bài hát than thở khoa trương: "Ôi, Chúa ơi, thật là bất hạnh, là ứng tuyển cô dâu, sao trên người lại có sẹo được."

Nữ hầu bên cạnh vẫn vô cảm, đảo mắt nhìn vết thương trên cổ chân cô gái, da ở khóe miệng chảy xệ nhếch lên, trông vô cùng kỳ dị.