“Đi mặc quần vào.”
Vu Cẩn khựng lại, nhanh chóng lục tủ kéo ra chiếc quần tập chiến đấu mặc vào.
“Được rồi,” Vệ Thời gật đầu, đôi lông mày nhíu chặt giờ đã giãn ra: “Xuống dưới tập trung đi.”
Buổi diễn tập phòng thủ của Bạch Nguyệt Quang diễn ra mỗi tuần một lần, khiến đám thực tập sinh kêu ca không ngớt.
Vu Cẩn là người cuối cùng điểm danh, bị phạt phải đọc to nội quy của công ty.
“Chiến đấu anh dũng, yêu thương đồng đội, tích cực luyện tập…”
Dưới khán đài, Caesar đang tranh luận với huấn luyện viên: “Tiểu Vu hôm qua tập luyện đến tận nửa đêm, mới ký hợp đồng được hai ngày! Tuần sau còn phải thi vòng đấu bán kết của chương trình thực tế …”
Đám thực tập sinh bên dưới thì dán mắt vào Vu Cẩn.
“Đáng yêu quá…”
“Không phải mình đang mơ đấy chứ? Hôm nay không phải diễn tập phòng thủ sao? Công ty mời thiên sứ nhỏ nào đến đọc sách cho bọn mình vậy? Công ty mà lại hào phóng thế này…”
Vu Cẩn vừa đọc vừa lén lút liếc nhìn cửa sổ ký túc xá. Loáng thoáng thấy có bóng người thoáng qua, cậu lập tức chột dạ: “Tích cực luyện tập, tập tập tập…”
“Được rồi.” Huấn luyện viên ngắt lời, ánh mắt hiện rõ vẻ thích thú: “Cậu nhóc này không tệ. Tập luyện chăm chỉ, có tương lai lắm. Lần sau còn đến muộn thì chạy vòng quanh sân. Giải tán đi!”
Vu Cẩn lập tức chạy lên lầu, cẩn thận đóng cửa ký túc xá lại.
Vệ Thời đang nhìn tờ lịch trình tập luyện trên bàn, tay cầm súng lười biếng vuốt ve con thỏ.
Vu Cẩn nghĩ, đại lão dường như lúc nào cũng phải cầm cái gì đó, không là súng thì cũng vuốt lông. Đại lão thậm chí có thể vừa cầm súng vừa vuốt thỏ.
Không hổ danh là đại lão!
Vệ Thời trông không có nhiều thay đổi so với hai ngày trước, sau khi cởi bộ đồ bảo hộ ra, áo sơ mi và quần dài làm tôn lên dáng người cao ráo.
Vu Cẩn thầm thở phào nhẹ nhõm, đúng là đại lão đến để kiểm tra thỏ!
Cậu vui vẻ mở miệng: “Đại lão! Sao anh biết em ở đây—”
Vệ Thời đặt tờ lịch trình xuống: “Lại đây.”
Vu Cẩn ngoan ngoãn tiến lại gần.
“Bút.”
Vu Cẩn nhanh chóng lục ra một chiếc bút bi.
Vệ Thời khoanh tròn vài mục: “Tập thêm về vũ khí và biểu cảm.”
Vu Cẩn “dạ” một tiếng: “Đại lão, thế còn võ thuật thì sao—”
Vệ Thời liếc cậu một cái, ánh mắt lướt qua mái tóc mềm mại: “Lực của em chưa đủ, không thể học nhanh được.”
Vu Cẩn gật đầu lia lịa, rồi lại liếc nhìn bắp tay lộ rõ cơ bắp của Vệ Thời qua lớp áo sơ mi.
Trong hành lang ký túc xá của Bạch Nguyệt Quang, khắp nơi đều thấy những thùng bột protein, và cơ bắp của thực tập sinh đều to hơn đại lão. Nhưng Vu Cẩn chẳng nghi ngờ gì, Vệ Thời có thể hạ gục cả tòa nhà chỉ bằng một mình anh.
Vệ Thời đặt bút xuống, ánh mắt trở lại nhìn Vu Cẩn. Trong phòng ký túc không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ làm nổi bật lên các đường nét sắc sảo của khuôn mặt anh, đôi mắt sâu thẳm, thoạt nhìn không có chút cảm xúc.
Nhưng Vu Cẩn, với tư cách là đàn em thân tín, đã quá quen thuộc với việc đoán tâm trạng của đại lão qua những dấu hiệu nhỏ.
Ví dụ như việc tay trái của Vệ Thời đang vuốt nhẹ báng súng, cho thấy anh khá hài lòng.
Có lẽ là do chăm thỏ tốt—
Vệ Thời đột nhiên lên tiếng: “Vòng bán kết, em có muốn lấy hạng A không?”
Vu Cẩn sững sờ: “Em… Em làm sao có thể…”
Vệ Thời: “Tôi hỏi là em có muốn không.”
Vu Cẩn chợt hiểu ra, liền gật đầu theo bản năng: “Muốn! À mà…đại lão, thật ra em còn muốn lấy hạng S nữa!”
Có lẽ đó chỉ là cảm giác của Vu Cẩn, nhưng khi Vệ Thời nhướng mày, cơ mặt ở khóe môi dường như có chút động đậy, như thể anh đang cười, nhưng cũng có thể không.
Ngay giây sau—Vu Cẩn đột nhiên tròn mắt ngạc nhiên.
Đại lão anh anh anh mở cửa ký túc xá ra!
Hệ thống an ninh của công ty Bạch Nguyệt Quang là số một trong khu vực. Không chỉ có giám sát 24/7, kho vũ khí đầy đủ, mà cả tuyển thủ chuyên nghiệp và thực tập sinh đều có thể đánh bại kẻ đột nhập dễ dàng.
Thế nhưng Vệ Thời lại không hề bận tâm.
Anh đi thẳng đến phòng tập, Vu Cẩn vội chạy theo.
Phòng tập vào giờ này đáng lẽ phải khóa cửa—nhưng Vệ Thời mở cửa dễ dàng. Khẩu súng máy mà Vu Cẩn đã dùng để luyện tập vài tiếng trước vẫn còn đặt giữa sàn nhà.
“Em phù hợp với vị trí tấn công.” Vệ Thời mở miệng.
Vu Cẩn nhanh chóng ghi chép lại.
“Bản đồ của Bạch Nguyệt Quang là gì?”
Vu Cẩn đáp: “Sa mạc!”
Vệ Thời ra hiệu cho Vu Cẩn trình diễn.
Vu Cẩn lập tức chạy tới súng máy, cúi xuống, nhắm bắn. Khi cậu chuẩn bị “tút tút tút” thì Vệ Thời đã dừng lại: “Được rồi.”
Vu Cẩn không biết Vệ Thời đã nhìn ra điều gì. Vệ Thời ra hiệu cậu tiếp tục nằm xuống, rồi đi đến bên cạnh khẩu súng.
Ngay sau đó, đại lão một cách tùy tiện tháo rời bộ hỗ trợ nhắm mà Vu Cẩn đã cực khổ lắp đặt: “Quả thật là một người mù nhỏ.”
Vu Cẩn trợn mắt.
"Cơ khí hỗ trợ nhắm bắn bị ảnh hưởng bởi môi trường.” Vệ Thời ném nó đi: “Trong vòng bán kết, nhiệt độ mặt đất lên đến 56 độ, trừ khi được lắp lại trong hai giờ trên sân đấu, không thì không có tác dụng gì cả.”
Vu Cẩn ừ một tiếng, không khỏi cảm thấy hơi chán nản. Mười giờ tập luyện chỉ để giảm độ lệch của điểm ngắm, không thể nói là không để tâm. Nhưng những gì đại lão nói vẫn có lý—
Ngay giây tiếp theo, ánh mắt Vu Cẩn bỗng sáng rực.
Vệ Thời không biết từ đâu rút ra một bộ bù trừ đường đạn (*) màu xám bạc, nhanh chóng lắp vào: “Thay cái này đi.”
补偿器 (bù chǔ qì): Bộ phận bù trừ đường đạn, giúp giảm độ giật và tăng độ chính xác của súng.
Vệ Thời ra hiệu cho Vu Cẩn tránh ra, cúi người xuống, tư thế ngắm bắn chuẩn xác đến kinh ngạc. Mày anh nhíu lại, một nửa khuôn mặt bên trái cứng rắn, vai trái kẹp giữa nòng súng và giá đỡ, tay phải liên tục điều chỉnh bảng điều khiển của bộ phận bù trừ.
Vu Cẩn nín thở, nhìn đến ngây người.
Bảng điều khiển của bộ phận bù trừ rất phức tạp và tinh xảo, qua lớp vỏ bạc có thể nhìn thấy những bánh răng nhỏ khớp với nhau. Tuy nhiên, bàn tay chai sạn của Vệ Thời lại vô cùng chính xác, khi điều chỉnh không sai lệch một răng nào.
Vệ Thời đột ngột bóp cò, trúng ngay mục tiêu.
Đèn báo màu xanh trên bộ phận bù trừ sáng lên, cho thấy cấu hình hoàn toàn chính xác.
Tuy nhiên, Vệ Thời lại bắn thêm một phát nữa, lệch khỏi tâm bia 4 vòng.
“Được rồi.” Đại lão đứng dậy, ra hiệu Vu Cẩn đến thử.
Vu Cẩn cúi đầu nhìn vào bộ phận bù trừ, cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của phát bắn thứ hai của Vệ Thời.
Đơn vị bù trừ đường đạn: 21.
Vài giờ trước, người mù nhỏ Vu Cẩn đạt được kỷ lục tốt nhất của mình.
Phát bắn thứ hai của Vệ Thời lại chính xác mô phỏng được độ rung lệch khi Vu Cẩn trình diễn, tái hiện kỷ lục của cậu, để cậu có thể tiếp tục luyện tập sau mười giờ.
“Đại lão!!” Ánh mắt Vu Cẩn sáng rực, biểu cảm gần như giống như một fan cuồng nhiệt bao vây thần tượng: “Ân huệ lớn không lời nào có thể cảm tạ hết được—”
Vệ Thời cảm thấy cổ họng mình nổi cả da gà, cậu nhóc thỏ này sao lại ngọt ngào như vậy, khi Vu Cẩn xông lên thì anh đã giữ cậu lại.
Vu Cẩn rõ ràng quá phấn khích, một lát thì sờ cái này một lát thì sờ cái kia: “Đại lão, như vậy có thể lấy hạng A rồi phải không…”
Vệ Thời lạnh nhạt: “Làm sao có thể. Lấy bản đồ cho tôi xem.”
……
Khi hai người kết thúc tập luyện, trời đã hơi sáng.
Vu Cẩn thì thỏa mãn vô cùng.
Vệ Thời ra ngoài trước, Vu Cẩn ở lại chăm sóc súng ống, đề phòng bị camera giám sát phát hiện ra điều gì bất thường.
Theo lời đại lão, thiết bị giám sát của Bạch Nguyệt Quang chỉ dừng lại hai giờ, sau đó sẽ trở lại bình thường.
Vu Cẩn ra khỏi phòng tập, khóa cửa lại, đột nhiên phát hiện Vệ Thời đang đứng trước bảng thông báo, cúi đầu nhìn chăm chú vào một cái gì đó.
Khi thấy Vu Cẩn ra ngoài, anh mới chuyển ánh mắt, dẫn người mù nhỏ đi.
Còn mười lắm phút nữa là 2 tiếng, Vu Cẩn có chút không nỡ rời xa.
“Đại lão, chúng ta còn gặp nhau ở chương trình thực tế Crowson chứ!”
Vệ Thời ừ một tiếng.
Giây tiếp theo, Vu Cẩn lại bắt đầu cười tít mắt lặp lại: “Đại lão cho em số điện thoại đi! Nhà anh ở đâu? Anh nuôi mèo gì, mèo nhà hay…”
Vệ Thời cảm thấy thật phiền, lập tức nói: “Đi thôi, chăm chỉ luyện tập.”
Vu Cẩn thất vọng “ồ” một tiếng, lập tức thể hiện lòng trung thành: “Anh yên tâm, thỏ em nhất định sẽ chăm sóc thật tốt! Lần sau anh đến chắc chắn sẽ mặc quần đàng hoàng, sẽ không còn lôi thôi nữa…”
Vệ Thời nhướng mày: “Được, thỏ còn nhỏ, đừng để nó hư hỏng. Trên mặt vẽ vời cái gì mà lung tung lộn xộn thế.”
Vu Cẩn: "……"
Cậu vừa nhớ ra, hôm trước thợ trang điểm đã vẽ lên mặt cậu một con bọ cạp nhỏ.
Phía bên kia, Vệ Thời nhảy qua hàng rào tầng hai của ký túc xá một cách nhanh nhẹn, chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Vu Cẩn nhìn thêm một lúc, rồi mới trở lại nằm trên giường.
Đại lão… rốt cuộc muốn làm gì?
Mới suy nghĩ được vài phút, Vu Cẩn đã không cưỡng lại được cơn buồn ngủ và chìm vào giấc ngủ say.
@
Tuần tiếp theo trôi qua rất nhanh.
Thời gian của Vu Cẩn chỉ được chia thành hai phần, ngoài việc ngủ thì là luyện tập.
Khi thiệp mời vòng bán kết của chương trình thưc tế Crowson được gửi đến Bạch Nguyệt Quang, chỉ số lệch của bộ bù trừ trên súng máy đã giảm xuống còn 12.
Hai ngày cuối trước khi thi đấu, Vu Cẩn đột nhiên nổi bật trong cuộc diễn tập chiến đấu.
Không chỉ Caesar mà cả huấn luyện viên chiến thuật cũng vô cùng ngạc nhiên.
Rất nhanh, nhóm xây dựng nội bộ của Bạch Nguyệt Quang đã đến phỏng vấn Vu Cẩn với súng ống và máy quay.
Hành lang ký túc xá của phòng thực tập sinh được dán đầy ảnh và lời nhận xét về Vu Cẩn, nhân viên mẫu mực.
— Nụ cười ngọt ngào với hàm răng trắng nhỏ xinh.
Ngày thi đấu vòng bán kết.
Vu Cẩn bước ra từ phòng trang điểm, gần như mọi người đều nín thở.
Màu đen của con bọ cạp ban đầu đã được thay bằng màu bạc, với hai ba điểm nhũ sáng lấp lánh từ khóe mắt, hòa quyện nhẹ nhàng với màu mắt của Vu Cẩn.
Khẩu súng máy cũng được sơn lại, tay cầm cũng lấp lánh lạ thường.
Caesar nhìn vào khẩu súng đã được sơn cùng màu với tóc mình, rồi nhìn Vu Cẩn với vẻ ghen tị.
“Tôi nói này chị gái nhỏ, tiểu Vu sao lại đẹp đến vậy, còn tôi thì chỉ là một mảng màu vàng điển hình?”
Thợ trang điểm nhướng mày: “Khi chọn chủ đề tạo hình ban đầu, chính cậu là người chọn ‘Sư Tử Sa Mạc’, chỉ để lại cho tiểu Vu một ‘Nước Mắt Sa Mạc’. Nếu giờ cậu muốn đổi trang phục vẫn còn kịp, đến đây tôi vẽ cho cậu một nốt ruồi lệ—”
Caesar vội vã chạy đi.
Cô thợ trang điểm đang làm đẹp cho Vu Cẩn cười khúc khích, cúi người lại gần: “Đến đây, tiểu Vu! Chụp một bức ảnh với chị nào!”
Nói xong, cô vui vẻ lưu lại hình ảnh: “Nghe nói bức ảnh nhân viên mẫu mực trong hành lang đã bị người ta đánh cắp— tiểu Vu thật sự có vẻ đẹp nổi bật! Chắc chắn là mỹ nhân số một Crowson… Chương trình sẽ phát sóng vào ngày kia đúng không?
Nghe nói Crowson đang giữ hình ảnh không cho phát, chỉ chờ phát sóng để tạo độ hot. Tiểu Vu nhớ đòi mức thù lao cao hơn nhé, chương trình này kiếm được không ít tiền…”
Caesar trở lại và hô to: “Tập hợp, đi thôi!”
Xe huyền phù(*) từ từ bay lên.
(*) Xe huyền phù (hay còn gọi là xe lơ lửng hoặc xe bay từ trường) là một loại phương tiện giao thông sử dụng công nghệ đệm từ (maglev - magnetic levitation) để di chuyển mà không cần tiếp xúc với mặt đường. Công nghệ này cho phép xe lơ lửng và di chuyển nhờ vào lực từ trường tạo ra giữa xe và bề mặt dưới.
Cùng đi với các thí sinh còn có bốn chiếc thùng, cùng với cả thỏ của Vu Cẩn.
Một khi vào được vòng bán kết, các thực tập sinh sẽ tham gia vào một chương trình thực tế kéo dài bốn tháng, đào tạo và cạnh tranh, nhằm giành lấy những vị trí ra mắt có hạn, trở thành thí sinh chính thức của cuộc thi sinh tồn tại khu vực Hải Lam.
Một giờ sau, xe huyền phù dừng lại tại khu vực chờ.
Vu Cẩn mở to mắt, ngạc nhiên.
Khu vực thi đấu rộng lớn như hai sân bóng đá, lấp lánh ánh vàng, các nhân viên phục vụ tay cầm rượu sâm panh đi lại giữa đám đông. Khán đài sang trọng vô cùng, khu vực thi đấu nổi lên từ trên không, nối với chỗ ngồi dành cho thí sinh bằng một cây cầu vòm bằng kính, tượng trưng cho sự dũng cảm không sợ hãi, với dải lụa đỏ tung bay trong gió.
Caesar nhìn Vu Cẩn, cười hề hề: “Anh đã nói rồi, vòng sơ tuyển chỉ là trò đùa! Vòng bán kết mới có điều đáng xem. Đến đây, tiểu Vu! Chào mừng đến với chương trình thực tế thu hút nhất trong lịch sử Liên Bang—”
“Chương trình sinh tồn.”