Hắc Linh Giới: Ta Là Chủ

Chương 4: Lằn Ranh Của Sự Sống Và Cái chết

Thẩm Ngục lao như bay qua các khu rừng hoang vắng, trong rừng hoang vắng xác xuất gặp Tà Linh hay ma vật rất cao dừng lại cũng chết chạy về phía trước cũng chết, nhưng Thẩm Ngục biết khi hắn dừng lại cách cái chết càng gần, hắn cùng vận mệnh đánh cược nếu nhưng lần này thoát chết hắn nhất định sẽ đứng trên đỉnh nhân sinh, tim đập thình thịch, cổ họng khô khốc, mồ hôi lạnh ướt đẫm trên khuôn mặt.

Mặc dù sức mạnh của anh chưa thể so với những kẻ mạnh mẽ như thị trưởng, nhưng khả năng sử dụng ngọn lửa vẫn cho phép anh có một khoảng cách an toàn trong lúc chạy trốn.

Tuy nhiên, ngay khi anh cảm thấy mình đã thoát khỏi vòng vây, sự kiệt sức dần bắt đầu bộc lộ.

Những vết thương do việc moi dị năng châu vẫn đau đớn không ngừng. Sức mạnh của anh đang dần cạn kiệt, mỗi bước đi như một gánh nặng không thể chịu đựng thêm.

Anh đã chạy liên tục trong suốt mấy giờ, xuyên qua những bụi rậm rạp và các con đường gồ ghề. Đôi chân anh bắt đầu cứng lại, đầu óc choáng váng, nhưng anh không dám dừng lại. Anh biết rằng nếu mình ngừng lại, sẽ không còn cơ hội nào để sống sót. Những kẻ truy đuổi anh, dù không phải là những chiến binh siêu phàm mạnh nhất, nhưng sự phối hợp của họ và khả năng truy tìm từ thị trưởng là không thể xem thường.

Cuối cùng, không thể chịu đựng thêm, Thẩm Ngục đột ngột gục xuống đất.

Cả cơ thể anh đau đớn như bị xé nát, từng cơn đau nhói xuyên qua từng khớp xương.

Anh nằm trên mặt đất, cảm nhận từng giọt máu của mình thấm dần vào lòng đất, hòa vào trong những giọt mưa lạnh.

Cảm giác vô lực xâm chiếm lấy anh. Cả thân thể và tinh thần đều kiệt quệ.

Máu của anh nhỏ xuống những viên đá, rồi lan rộng ra thành vệt dài, dính lên một vật nhỏ mà anh không để ý từ lúc nào

Một chiếc mặt dây chuyền kỳ lạ hoa văn mặt trời và mặt trăng giao nhau, bị vùi lấp dưới lớp bùn đất.

Mặt dây chuyền có hình mặt trời và mặt trăng giao hòa, với những hoa văn cổ xưa kỳ lạ, tỏa sáng yếu ớt dưới ánh sáng mờ mịt của cơn mưa.

Anh nhìn chăm chú vào mặt dây chuyền, không hiểu sao nó lại xuất hiện ở đây.

Thẩm Ngục cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong không khí, như thể chiếc dây chuyền này đang thu hút sự chú ý của anh.

Anh cố gắng với tay ra, bàn tay run rẩy, chạm nhẹ vào mặt dây chuyền.

Ngay khi ngón tay chạm vào nó, một luồng năng lượng mạnh mẽ đột ngột truyền vào cơ thể anh.

Một cơn sóng điện mạnh mẽ làm anh giật nảy mình, ánh sáng từ chiếc dây chuyền bùng lên sáng chói, xé tan màn mưa mờ mịt xung quanh.

Thẩm Ngục cảm nhận được một luồng sức mạnh mới đang dâng lên trong cơ thể anh, như thể chiếc mặt dây chuyền này đang kết nối anh với một sức mạnh vô hình mà anh chưa bao giờ cảm nhận được.

"Đây là… gì?" Thẩm Ngục thều thào, cảm giác như mọi thứ xung quanh anh đang biến thành một cơn lốc hỗn loạn. Nhưng trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy một sự rõ ràng lạ thường, như thể sức mạnh này đã nằm trong anh từ lâu mà anh chưa nhận ra.

Chiếc dây chuyền này, nó không chỉ là một đồ trang sức bình thường. Nó có thể là thứ mà anh cần để thay đổi số phận của mình.

Từng tế bào trong cơ thể anh như bừng tỉnh lại, và mặc dù cơ thể anh đã kiệt sức, nhưng sức mạnh từ chiếc dây chuyền tiếp thêm cho anh một nguồn năng lượng mới mẻ.

Những vết thương do việc moi dị năng châu bắt đầu lành lại, mặc dù không hoàn toàn, nhưng ít nhất anh cảm thấy có thể gượng dậy.

Nhưng không phải tất cả đều trở nên tốt đẹp. Mặc dù anh đã hồi phục chút ít, Thẩm Ngục biết rằng nếu tiếp tục ở lại đây, anh sẽ không sống sót. Anh cần phải đi tiếp, phải rời khỏi khu rừng này trước khi những kẻ truy đuổi kịp. Nhưng trước khi đứng dậy, một suy nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu anh.

Anh không thể làm một kẻ chạy trốn mãi. Anh phải mạnh mẽ hơn. Anh phải có được sức mạnh để đối mặt với những kẻ đã hại em gái mình, và với thế giới đầy bất công này.

Thẩm Ngục siết chặt chiếc dây chuyền trong tay, như thể nó là ngọn đuốc dẫn đường cho anh trong đêm tối.

Một lần nữa, anh gắng gượng đứng dậy, dù đôi chân run rẩy, dù cơ thể đau đớn.

Nhưng ý chí của anh không thể bị đánh bại. Anh sẽ không để mình gục ngã lần nữa.

"Không phải bây giờ" anh tự nhủ: "Tao sẽ không chết ở đây, tao còn quá nhiều điều phải làm."

Với quyết tâm mới, Thẩm Ngục cẩn trọng rời khỏi khu vực, bước vào sâu hơn trong rừng, mong rằng sức mạnh mới từ chiếc dây chuyền sẽ dẫn lối cho anh.

Dù thế giới này có tàn nhẫn đến đâu, anh sẽ không bỏ cuộc. Bởi vì, trong lòng anh, ngọn lửa của thù hận và quyết tâm chưa bao giờ tắt.