Nói xong hắn lại gọi gã sai vặt tới: “Bởi vì Trương Đại Lang đến một mình nên vẫn là gã sai vặt của ta đánh xe đưa hắn về nhà.”
Trên thực tế là vì trong nhà Trương Đại Lang không có tôi tớ gã sai vặt, Thẩm Tứ Lang sức khỏe không tốt nên uống ít rượu, vì thế nên lúc này mới có thể chăm sóc một hai.
Gã sai vặt vâng vâng dạ dạ, nói ngoài Trương Đại Lang ra thì còn đưa hai học sinh khác về nhà, trong đó có Liễu Đại Lang. Liễu Đại Lang về đến nhà là đã rất khuya, là người cuối cùng được đưa về. Sau khi hắn giao người cho bà tử chăm sóc Liễu Đại Lang thì đánh xe đi, suýt nữa thì vi phạm giờ cấm đi lại ban đêm.
Tang Du gật đầu. Trên người Liễu Đại Lang toàn mùi rượu và nôn mửa, có thể thấy lúc đó hắn đã uống không ít rượu.
Trương Đại Lang hét lên: “Nếu vậy, lúc Liễu Đại Lang về nhà là vẫn còn sống, sao có thể khẳng định là ta hạ độc?”
Cừu Nhị Lang nghe vậy đáp: “Không phải chúng ta muốn nghi ngờ ngươi, chỉ là lúc chúng ta uống rượu chỉ có ngươi có thời gian hạ độc.”
Theo lời kể của Cừu Nhị Lang, lúc đó bọn họ cùng uống rượu ở phòng trên lầu hai, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi. Nguyên là có tài tử du học mới làm bài thơ, khiến văn nhân nhã sĩ ở đó trầm trồ khen ngợi.
Bản triều thịnh hành văn thơ, thế nhân cực kỳ tôn sùng văn nhân. Nếu gặp được văn chương thi từ hay thì nhất định phải thưởng thức, lại kết giao với văn nhân đó.
Bọn họ lập tức xuống lầu chuẩn bị kết giao, duy chỉ có Trương Đại Lang lấy cớ thân thể khó chịu một mình ở lại.
Khuôn mặt Cừu Nhị Lang cứng lại, hai mắt đỏ ngầu, hắn quát: “Cái gì mà thân thể khó chịu chứ, tất cả chỉ là nói bừa thôi! Trương Đại Lang làm việc ở hiệu thuốc, hiểu rõ dược lý, bình thường hay cãi nhau với Liễu Đại Lang, muốn hại hắn cũng có lý do.”
Trương Đại Lang há miệng định giải thích nhưng rồi lại thôi. Trước đó bởi vì hắn nhớ nhầm sổ sách mà bị chưởng quầy mắng cho một trận, trong lòng vốn đã bức bối. Huống hồ lại nghĩ, hắn đọc sách nhiều năm mà chẳng làm nên trò trống gì, hiện giờ cả nhà đều dựa vào cha và Chu thị buôn bán kiếm sống nuôi gia đình.
Văn chương thi từ của văn nhân hôm qua khiến tâm tình hắn càng thêm bực bội, mới lấy cớ thân thể khó chịu mà ở lại uống rượu một mình.
Thế nhưng mấy lời này, hắn sao có thể nói ra được? Bạn học, cha và thê tử đều ở đây, làm sao hắn có thể thốt lên những lời ủ rũ như thế được?
Bất Lương Soái thấy vẻ mặt Trương Đại Lang chán nản, tưởng rằng hắn đã nhận tội, lập tức cười nói với Tang Du: “Tang tiểu nương tử quả nhiên thông minh hơn người, chỉ vài câu đã khiến hung thủ chịu phục.”
Đương nhiên Tang Du biết hắn đang lấy lòng mình, nàng chỉ thuận miệng hỏi vài câu thôi, nào có lợi hại như hắn nói. Mặc dù mấy lời kia nghe rất dễ chịu nhưng cũng nghe ra chút ý tứ khinh thường.
Thiếu niên ấy à, quả nhiên vẫn còn non nớt.
Nàng cũng không nói nhảm, trực tiếp hỏi gã sai vặt kia: “Lang quân nhà ngươi và Liễu Đại Lang là cùng nhau đi đến quán rượu phải không?”
Gã sai vặt sững sờ một chút rồi mới trả lời: “Đúng vậy, bởi vì Liễu Đại Lang đến Trường An học tập, ngày thường sống khá tiết kiệm. Lang quân nhà ta chơi thân với hắn, thường mời hắn cùng đi, lần này cũng là cố ý đến đón hắn, nửa đường gặp Cừu Nhị Lang quân, ba người cùng đi tới quán rượu.”
Thẩm Tứ Lang gật đầu: “Sức khỏe ta không tốt, được phụ mẫu cưng chiều, ngày thường đều đi xe ngựa.”
Tang Du lại hỏi: “Ngày thường Cừu Nhị Lang cũng đi cùng các ngươi sao?”
Thẩm Tứ Lang gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cừu Nhị thích cưỡi ngựa, ngày thường đều cưỡi ngựa đi.”
Điều này cũng rất bình thường, người Trường An phần lớn thích văn võ song toàn, nhất là cưỡi ngựa dạo phố. Cho dù là văn nhân cũng biết cưỡi ngựa, ngoài ra, xe bò, xe ngựa cũng là phương tiện đi lại phổ biến.
“Vậy thì cũng khéo thật.”
Cừu Nhị Lang nghe Tang Du hỏi vậy, tức giận trong lòng: “Ngươi có ý gì? Hôm đó ta sang phường bên cạnh mua điểm tâm, đang định trở về dắt ngựa thì gặp hai người Thẩm Tứ mời mới cùng ngồi xe. Tiểu nương tử ngươi lại nghi ngờ ta hại hắn sao? Liễu Đại Lang ngoài việc đọc sách giỏi hơn ta một chút, còn điểm nào đáng để ta hao tâm tổn trí hại hắn chứ!”
Tang Du không để ý đến lời hắn mà đột nhiên hỏi: “Ngươi mang theo điểm tâm gì?”
Câu hỏi bất ngờ của Tang Du làm Cừu Nhị Lang sững sờ: “Là bánh gạo nếp nhà Lưu đại nương ở phường Diên Phúc, chúng ta uống rượu thường sẽ mang theo chút điểm tâm và đồ nhắm.”
Mắt Tang Du đột nhiên sáng lên: “Vậy Thẩm Tứ Lang cũng mang theo điểm tâm sao? Là mang theo thứ gì?”
Thẩm Tứ Lang sững sờ một chút, dường như đang nhớ lại rồi mới ôn tồn nói: “Không phải vật hiếm lạ gì, chỉ là bánh ngọt thôn trang nhà ta đưa tới thôi.”
Bất Lương Soái không nhịn được, hỏi: “Tang tiểu nương tử, ngươi cũng đừng vòng vo nữa. Sắp đến giờ Ngọ rồi, bổn soái còn phải về nha môn làm việc nữa đấy!”
Tang Du bĩu môi, nàng cũng không giấu giếm gì cả, nhưng phải hỏi rõ ràng mới xử án được. Thấy Bất Lương Soái cau mày sắp nổi giận, nàng vội đáp: “Ta đã biết rõ nguyên do, vậy cứ nói rõ ra cũng được.”
Lời này vừa ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi, có vui mừng, có ngờ vực. Ngay cả Trương Đại Lang cũng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tang Du.
Cừu Nhị Lang đánh giá nàng một phen rồi nói nhanh gọn: “Cái này mà còn cần hỏi nữa à? Đã nói là Trương Đại Lang gϊếŧ, hắn cũng nhận rồi, tiểu nương tử ngươi còn muốn giúp hắn giải thích sao?”
Tang Du lại không để ý đến lời hắn, giơ tay lên, nói với Bất Lương Soái: “Rất đơn giản, Liễu Đại Lang chết vì một âm mưu tỉ mỉ giả như ngoài ý muốn!”