Luật pháp triều đại này quy định: Phàm là người có công danh gia thân, được hưởng đặc quyền, vô cớ không phán, vô chứng không áp, gặp quan cũng không quỳ.
Trừ phi thật sự có chứng cứ xác thực chứng minh Trương Đại Lang gϊếŧ người, nếu không thì không thể trực tiếp dẫn hắn đi huyện nha.
Nghĩ đến đây, Bất Lương Soái thầm mắng mình một tiếng, đều tự trách mình quá mức vội vàng, còn chưa làm rõ thân phận người bị hiềm nghi đã tới bắt người, lập tức phất tay buông hắn ra, kiên nhẫn giải thích: “Trương Đại Lang, cũng không phải là chúng ta muốn bắt ngươi, thật sự là bằng hữu của ngươi nói rõ ngươi chính là người hạ độc gϊếŧ người. Trước mắt chứng cứ cũng có, chúng ta cũng là theo lẽ công bằng mà làm việc thôi.”
Trương Đại Lang sửng sốt, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc, hắn không biết tại sao mình ngủ một giấc tỉnh lại liền biến thành tội phạm gϊếŧ người rồi?!
Lúc này, trước quầy hàng Trương gia đã chật ních hàng xóm láng giềng, không ít người còn đang chỉ trỏ. Trương gia ở chỗ này đã hơn mười năm, Trương Đại Lang cũng coi như là lớn lên dưới mắt hàng xóm láng giềng, mọi người thực sự không tin hắn sẽ làm ra chuyện phạm pháp như gϊếŧ người này.
Bỗng nhiên, đám người xem kịch bốn phía tản ra hai bên, mấy Bất Lương Nhân tay cầm đại đao ôm mấy lang quân trẻ tuổi đi tới, phía sau còn có sai dịch điều khiển xe ngựa cùng nhau chen vào.
Đám người lại bắt đầu líu ríu, nhất là khi nhìn thấy trên xe đẩy có gì đó được che vải trắng thì càng tránh ra thật xa, sợ dính dáng một hai.
Bất Lương Soái vừa thấy người tới liền vui vẻ, nói với Trương Đại Lang: “Ngươi xem, đồng môn của ngươi tới rồi, chính là bọn họ tố cáo ngươi, bổn soái cũng không hề oan uổng người nào cả.”
Trương lão trượng đang muốn kêu oan, nghe xong lời này liền lau nước mắt, được con dâu đỡ đứng lên, nhìn xuyên qua đám người thấy rõ người tới liền giật nảy cả mình: “Sao lại là các ngươi?”
Trương Đại Lang cũng nhận ra mấy người này là Cừu Nhị Lang và Thẩm Tứ Lang, chính là bạn học cùng trường với hắn.
Mấy người bọn họ phần lớn đều là nhân sĩ Trường An, nhà cách nhau cũng gần, bình thường cùng nhau đọc sách làm thơ, uống trà phẩm rượu, đêm qua càng là uống rượu hưởng lạc đến lúc cấm đi lại ban đêm mới thôi.
Sao bây giờ hắn lại biến thành tội phạm gϊếŧ người, mà còn là do bạn tốt của mình tố cáo nữa?
Trương Đại Lang không thể nói rõ tâm cảnh của mình lúc này là gì, chỉ cảm thấy vừa tức vừa buồn: “Các ngươi đừng có nói bậy, ta gϊếŧ người nào chứ, mà gϊếŧ như thế nào?”
Sắc mặt Cừu Nhị Lang trắng bệch, dường như vừa mới khóc một trận xong, bi phẫn nói: “Trương huynh, Liễu đại ca không còn nữa rồi.”
Vừa nghe nói đến người chết, đám người xem náo nhiệt chung quanh càng thêm ồn ào, ngươi một lời ta một câu bắt đầu bàn tán.
Bất Lương Soái nhíu mày, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt trong lòng càng thêm phiền muộn, lớn tiếng quát mấy câu, lại lệnh Bất Lương Nhân đuổi đám người ra xa, lúc này mới nói với Trương Đại Lang: “Trương lang quân, ngươi vẫn nên đi cùng bổn soái một chuyến đi. Cừu Nhị Lang một mực khẳng định là ngươi độc chết Liễu Đại Lang, ngươi theo ta đi nha môn, nếu thật sự có oan khuất, Trương Minh Phủ tự sẽ thay ngươi làm chủ.”
Đương nhiên là Trương Đại Lang không muốn, mặc kệ người có phải là do hắn gϊếŧ hay không, chỉ cần đi nha môn thì nhất định hắn sẽ bị chụp lên cái mũ là nghi phạm gϊếŧ người.
Hắn là người đọc sách, coi trọng nhất là thanh danh, như vậy có khác gì lấy cái mạng nhỏ của hắn?
Bất Lương Soái thấy vậy càng thêm phiền muộn, hắn không muốn gặp khó khăn ở đây nhưng lại không thể đánh Trương Đại Lang, trong lúc nhất thời cũng có chút giằng co không xong.
Đúng lúc này, bên cạnh xe đẩy tay truyền đến tiếng quát lớn: “Tiểu nương tử kia, ngươi mau tránh xa một chút, đây không phải là thứ ngươi có thể đυ.ng vào.”
Bất Lương Soái nhíu mày, sao lúc này còn có người quấy rối nữa chứ, đây là không coi Bất Lương Nhân bọn họ ra gì rồi!
Đợi khi thấy rõ người tới, bàn tay chuẩn bị rút đao chậm rãi thu hồi, sắc mặt biến hóa mấy lần rồi đột nhiên nở nụ cười: “Tang tiểu nương tử, sao ngươi lại ở đây?”
Nụ cười mà hắn tự cho là rất thân thiện lại phối với chòm râu tươi tốt khiến cho khuôn mặt thật sự có chút khó coi, thậm chí có vẻ đáng sợ.
Tang Du lại không thèm để ý, bọn họ cũng quen biết nhau một thời gian rồi, mấy Bất Lương Nhân này trong mắt người ngoài thì có vẻ hung ác nhưng trên thực tế thì phần lớn bọn họ không tính là xấu, nhìn giống như kiểu “hổ giấy” hơn.
Lập tức khách khí nói: “Nhà ta ở trong phường này, vừa rồi chuẩn bị đi chợ Tây mua một vài thứ, thấy nơi này náo nhiệt liền đến nhìn xem.”
Nói xong, nàng lại cúi đầu nhìn “thứ” được phủ dưới tấm vải trắng trên xe đẩy tay.
Ý cười trên mặt Bất Lương Soái càng sâu hơn: “Thì ra là thế, vậy thật đúng là trùng hợp rồi.”
Tang Du lén bĩu môi, thực ra cũng chẳng phải là trùng hợp gì, vừa rồi nàng còn ở nhà ăn sáng, còn chưa ăn xong đã bị Nhị Lang nhà hàng xóm kéo tới đây rồi.
Nàng tò mò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong lòng Bất Lương Soái khẽ động, kiên nhẫn giải thích một lần: Chuyện là Trương Đại Lang, Cừu Nhị Lang và Liễu Đại Lang đã chết đều là bạn học chung với nhau trước đó, buổi chiều hôm qua bọn họ cũng hẹn mấy người bạn cùng trường cùng đi uống rượu, nào biết sáng hôm nay bà tử chăm sóc Liễu Đại Lang phát hiện hắn đã chết từ lâu, bà tử kia quá sợ hãi, các phường vừa mở cửa liền vội vàng báo án.
Huyện lệnh Trương Minh Phủ huyện Trường An từ sáng sớm phải vào triều, lệnh Bất Lương Soái tới bắt người trước.
Vậy làm sao có thể một mực chắc chắn là Trương Đại Lang đã hại chết Liễu Đại Lang?
Cả một nhóm người cùng nhau ăn uống, ai cũng có khả năng hại người.
Bất Lương Soái liếc Cừu Nhị Lang đang run lẩy bẩy một cái rồi nói: “Chúng ta vốn dĩ cũng chỉ muốn hỏi tình hình trước, nào ngờ vừa gặp Cừu Nhị Lang, hắn liền khai hết, nói Liễu Đại Lang là bị Trương Đại Lang hạ độc chết.”
Cừu Nhị Lang nghe xong, vội nói: “Ta, ta không nói bậy, chính là Trương Đại Lang hạ độc chết Liễu đại ca.”
Tang Du liền hỏi: “Vậy ngươi có chứng cứ gì không?”
“Có, có, trong miệng Liễu Đại Lang hộc máu, sắc mặt trắng bệch, đây không phải là trúng độc mà chết thì còn gì nữa? Trong chúng ta chỉ có Trương Đại Lang làm việc ở hiệu thuốc, hắn có thể lấy được thạch tín!” Cừu Nhị Lang kích động nói: “Huống hồ nhóm chúng ta tối hôm qua gặp mặt có cả thảy bảy tám người, duy chỉ có Trương Đại Lang chưa bao giờ rời khỏi bàn! Chắc chắn là hắn mượn cơ hội này hạ độc.”