“Cậu đang nói phải đủ ba mươi tuổi sao?” Lạc Thanh Đình hiển nhiên cũng tìm hiểu qua: "Tôi chỉ thiếu vài chục ngày, tình hình hiện tại đặc biệt, chắc là được thôi.”
“Nhưng mà, hiện giờ có rất nhiều gia đình đang chờ nhận nuôi, đặc biệt là những người giàu không thể sinh con.” Hạ Ngôn Xuyên có chút không nỡ: "Người chịu trách nhiệm xét duyệt phải cân nhắc rất nhiều khía cạnh…”
Anh không nói thẳng ra, nhưng Lạc Thanh Đình đã tìm hiểu qua nên hiểu rõ. Cô độc thân, thu nhập không cao, muốn đi theo con đường chính thức để nhận nuôi Đào Đào gần như không có cơ hội.
Không khí đột nhiên trầm lặng. Đào Đào hết nhìn Lạc Thanh Đình lại quay qua nhìn Hạ Ngôn Xuyên.
Hạ Ngôn Xuyên hít sâu một hơi, nói: “Thanh Đình…”
“Hay là chúng ta đi đăng ký kết hôn đi?” Lạc Thanh Đình mở miệng gần như cùng lúc.
Hạ Ngôn Xuyên lập tức sững người tại chỗ, không biết phản ứng thế nào.
Đúng là kém cỏi.
Đào Đào lao vào lòng anh, chuyển sự chú ý của mọi người, đồng thời đưa bàn tay nhỏ che lấy trái tim anh, thì thầm: “Tim cha đập nhanh quá làm con sợ!”
...
“Cậu đừng hiểu lầm, ý tôi là kết hôn giả.” Phản ứng của Hạ Ngôn Xuyên hiển nhiên khiến Lạc Thanh Đình hiểu nhầm, cô vội vàng giải thích: "Tôi biết, dù chỉ là kết hôn giả, đối với cậu cũng không công bằng. Nhưng chẳng phải tình thế bắt buộc sao? Tôi thấy cậu đối xử với Đào Đào rất tận tâm, thật lòng muốn nhận nuôi con bé nên mới nghĩ ra cách này. Chờ thủ tục nhận nuôi hoàn tất, chúng ta sẽ ly hôn, thời gian chắc sẽ không lâu đâu. Sau này nếu cậu muốn yêu đương, tôi sẽ giúp cậu giải thích… Đương nhiên, nếu cậu không đồng ý thì cũng không sao, trách tôi quá bồng bột. Tôi có thể tìm người khác…”
“Đừng, đừng, đừng, tôi đồng ý!” Cuối cùng Hạ Ngôn Xuyên cũng bình tĩnh lại: "Tôi không nói là không đồng ý, thật ra tôi sợ cậu để ý thôi.”
Lạc Thanh Đình không nói gì. Hạ Ngôn Xuyên cắn răng, nói: “Nói thật, tôi cũng định đề nghị chuyện này, chỉ là chậm hơn cậu vài giây.”
Lạc Thanh Đình hơi nhướng mày: “Thật sao?”
“Đương nhiên.” Hạ Ngôn Xuyên đặt Đào Đào xuống, lấy từ trong ba lô ra một bản thỏa thuận: "Tôi còn chuẩn bị sẵn cả hợp đồng, không tin cậu xem.”
“Cậu hành động nhanh thật.” Lạc Thanh Đình có chút bất ngờ, cầm lấy thỏa thuận lật qua loa vài trang, phát hiện đây cơ bản là bản cam kết tự ràng buộc của Hạ Ngôn Xuyên. Đối với cô thì chỉ có lợi, không hề đưa ra bất kỳ yêu cầu nào. Cô không xem kỹ mà lắc đầu trả lại: "Nhưng bản thỏa thuận này không được. Tôi đã từng ly hôn, thêm một lần hay bớt một lần cũng chẳng khác gì, vốn đã chiếm tiện nghi của cậu rồi…”
“Cậu đang nói gì vậy?” Hạ Ngôn Xuyên vừa đau lòng vừa khó chịu, ngắt lời cô: "Giá trị của một người, lẽ nào được đo bằng việc đã kết hôn hay chưa? Cậu là người như thế nào, tôi… tôi rõ ràng trong lòng. Đừng nói những lời tự xem thường bản thân như vậy nữa. Là cả hai chúng ta đều có ý thì đây chính là… hợp tác bình đẳng, thể hiện sự tin tưởng lẫn nhau, không tồn tại chuyện ai lợi dụng ai.”
Lạc Thanh Đình dường như không ngờ anh lại kích động đến vậy, biểu cảm có chút ngơ ngác.
Hạ Ngôn Xuyên ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tôi soạn thảo bản thỏa thuận này là vì đàn ông thường có ưu thế về thể lực, tôi không muốn để cậu và Đào Đào cảm thấy không an toàn. Thật ra, nói nghiêm túc thì thỏa thuận kiểu này về mặt pháp lý là vô hiệu. Nhưng các cậu đừng hiểu lầm, không phải vì vô hiệu mà tôi làm ra cho có. Dù pháp lý không công nhận, nhưng tôi có một chị gái làm cảnh sát. Nếu tôi thật sự vi phạm thỏa thuận, ức hϊếp các cậu, chị ấy sẽ trực tiếp đánh gãy chân tôi. Tất nhiên, chỉ cần tôi không bị người khác nhập hồn, tôi tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện thất hứa.”
Anh nói rất chân thành, Lạc Thanh Đình có chút cảm động: “Tôi tin cậu, cũng tin đội trưởng Hạ. Tôi vẫn nhớ hồi cấp ba, chị Ngôn Khê từng công khai xử lý tên cặn bã trước mặt mọi người, lúc đó bọn tôi xem mà đã vô cùng hả hê, ký túc xá nữ sinh bàn tán mãi không dứt. Khi ấy chị ấy là thần tượng của rất nhiều người, không ngờ bây giờ thật sự trở thành cảnh sát trừ gian diệt bạo, thật tuyệt.”
Hạ Ngôn Xuyên thở phào nhẹ nhõm: “Tuy nhiên, cũng chính vì vậy, trước khi chúng ta hoàn tất thủ tục nhận nuôi Đào Đào, việc này tuyệt đối không thể để chị ấy biết. Kết hôn giả như thế này, chắc chắn chị ấy không chấp nhận.”
Lạc Thanh Đình không hiểu: “Nhưng hôm đó chẳng phải chị ấy bảo cậu kiếm ai đó kết hôn trước sao?”
“Đó là thói quen giục cưới thôi, mấy năm nay càng ngày càng thường xuyên.” Hạ Ngôn Xuyên lắc đầu: "Thực tế, chị ấy hoàn toàn không tin tôi sẽ nhận nuôi Đào Đào.”
Anh nhắc đến Đào Đào, Lạc Thanh Đình bỗng nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía cô bé.
Nhóc con này đang chống cằm, nghe câu chuyện đầy hứng thú.
Lạc Thanh Đình và Hạ Ngôn Xuyên nhìn nhau, cả hai đều có chút hối hận.
Hạ Ngôn Xuyên theo bản năng nói: “Đào Đào, vừa rồi chú với cô chỉ đùa thôi, con đừng coi là thật.”
Đào Đào chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Ồ.”
Nhưng cô bé tuyệt đối không tin lời anh.
Lạc Thanh Đình dường như cũng cảm thấy câu nói đó xem thường trí thông minh của trẻ con, liền lên tiếng: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi, Đào Đào cứ nằm nghỉ ngơi đi.”
Ồ, không xem được kịch vui rồi.
Nhưng Đào Đào vẫn ngoan ngoãn gật đầu, vui vẻ chui lại vào chăn.
Lúc nãy khi Hạ Ngôn Xuyên nói chuyện, cô bé đã thấy trên đầu Lạc Thanh Đình mọc ra một mầm cây nhỏ.
Mặc dù chỉ lóe lên rồi biến mất, chưa nở hoa, nhưng điều này chứng tỏ rằng cô Lạc, không, bây giờ nên đổi cách gọi, là mẹ rồi, mẹ đã bắt đầu nảy sinh tình cảm với cha.
Hai người họ quả thật có duyên vợ chồng, vận đào hoa của cô bé vẫn còn tác dụng.