Cưỡng Chiếm Đoạt Tình

Chương 1

Trong bóng tối mờ mịt của tẩm cung hoàng đế, một người phụ nữ bị xích chân bằng dây xích vàng tinh xảo. Nàng ngồi co ro trên tấm thảm lụa mềm mại, nhưng ánh mắt trống rỗng và thân hình gầy yếu khiến nàng trông như một con chim non bị nhốt trong l*иg son. Đó là Đoàn Ân, công chúa của một vương triều suy tàn, giờ đây trở thành tù nhân trong chính cung đình mà nàng từng gọi là nhà.

Dây xích vàng – biểu tượng của quyền lực và sự chiếm hữu – không chỉ khóa chặt đôi chân nàng mà còn siết chặt tâm hồn yếu đuối của nàng. Mỗi khi nàng cử động, tiếng leng keng lạnh lẽo của dây xích vang lên như lời nhắc nhở về thân phận nô ɭệ của mình.

Nàng không khóc nữa. Những giọt nước mắt đã cạn từ lâu, thay vào đó là một sự cam chịu đầy đau thương. Nhưng sâu thẳm trong lòng, vẫn còn một ngọn lửa nhỏ cháy âm ỉ – ngọn lửa của tình yêu mù quáng dành cho người đàn ông đã giam cầm nàng: Lý Tuấn, Nhϊếp chính vương quyền lực nhất triều đình.

---

Hồi tưởng lại, Đoàn Ân vẫn nhớ rõ ngày định mệnh ấy – ngày nàng lần đầu tiên nhìn thấy Lý Tuấn. Khi đó, nàng mới mười sáu tuổi, vừa bước vào cung đình với tư cách là công chúa của một gia tộc suy tàn. Trong buổi yến tiệc xa hoa tại điện Thái Hòa, hắn xuất hiện như một vị thần chiến thắng giữa đám đông. Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua mọi người, dừng lại trên người nàng.

“Công chúa Đoàn Ân?” Giọng nói trầm ấm nhưng đầy uy quyền vang lên, khiến nàng giật mình.

Nàng cúi đầu, cố gắng che giấu sự run rẩy trong lòng. “Dạ… thưa Nhϊếp chính vương.”

Ánh mắt lạnh lùng của hắn dán chặt vào nàng, như thể đang đánh giá một món đồ quý giá. “Nơi này không phải chỗ cho một tiểu thư khuê các,” hắn nói, giọng điệu không chút cảm xúc.

Nhưng ánh mắt của hắn lại không rời khỏi nàng. Đó là lần đầu tiên Đoàn Ân cảm nhận được sự chú ý từ một người đàn ông quyền lực như vậy. Nàng không biết rằng, khoảnh khắc ấy đã định sẵn bi kịch của kiếp sau.

---

Sau lần gặp gỡ đó, Đoàn Ân không thể ngừng nghĩ về Lý Tuấn. Mỗi đêm, nàng nằm mơ thấy ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy ma lực của hắn. Nàng bắt đầu tìm cách tiếp cận hắn, dù biết rõ rằng hắn là người không dễ dàng bị lay động.

Một ngày nọ, khi nàng đang dạo bước trong vườn hoa, Lý Tuấn bất ngờ xuất hiện. Hắn đứng dưới tán cây đào, dáng vẻ ung dung nhưng toát lên khí chất uy nghiêm. Đoàn Ân không kiềm được mà tiến lại gần.

“Nhϊếp chính vương,” nàng gọi khẽ, giọng run run.

Hắn quay đầu, nhìn nàng với ánh mắt khó đoán. “Công chúa có việc gì?”