Trên mặt Thôi Thanh Tuế lộ ra vẻ ảo não, nhưng trên thực tế Tần Vong Ưu đã nhận được tin nhắn, hiện tại bọn họ chỉ cần kéo dài thời gian với bạch hồ, bảo vệ tính mạng của Tiêu Trĩ Âm là được.
Tu bổ thần thức, đúng như tên gọi, chính là hai bên thông qua thần thức để chữa trị thương thế hoặc là tâm ma, theo lý mà nói, để ổn định bạch hồ, Tiêu Trĩ Âm cũng không phải là không thể đồng ý.
Nhưng vấn đề là, con bạch hồ này ít nhất cũng có tu vi Hóa Thần kỳ, Tiêu Trĩ Âm lại chỉ là Luyện Khí kỳ, nếu như thần thức hai người va chạm, bạch hồ có thể sẽ khá hơn một chút, nhưng Tiêu Trĩ Âm nhất định sẽ chết vì linh khí cạn kiệt.
Ví von một chút, giống như một đại dương nói với một dòng sông nhỏ: Ta sắp chết khát rồi, ngươi mau đem toàn bộ nước sông cho ta.
Có thể nói là vô cùng vô lý.
Thôi Thanh Tuế nhíu mày, lặng lẽ chắn trước mặt Tiêu Trĩ Âm, suy nghĩ một chút rồi nói với bạch hồ: "Ta là Thiên Sinh Kiếm Cốt, tuy rằng so với Thiên Sinh Tiên Cốt thì kém hơn một bậc, nhưng cũng có thể giúp ngươi tu bổ thần thức."
Mộ Thiên kinh ngạc, hắn đột nhiên nhớ tới, Trình Vi Vi từng nói với hắn, hai vị đồ đệ thân truyền của Vong Ưu Phong, một người có Thiên Sinh Kiếm Cốt, một người có Thiên Sinh Tiên Cốt, thật sự là con cưng của trời đất.
Lúc đó trong giọng nói của nàng ta không thiếu phần hâm mộ và ghen tị, nhưng Mộ Thiên chưa từng gán hai thân phận này lên người Thôi Thanh Tuế và Tiêu Trĩ Âm.
Dù sao ai có thể ngờ được, hai người này lại thân thiết gần gũi như vậy chứ?
Tiêu Trĩ Âm đứng bên cạnh nghe vậy, không khỏi trợn to hai mắt.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều phải lên lớp, tự nhiên có nghe Tần Vong Ưu giảng giải về việc tu bổ thần thức, càng thêm hiểu rõ yêu cầu của con cửu vĩ bạch hồ này sẽ lấy mạng của mình.
Nhưng Thôi Thanh Tuế chỉ có tu vi Kim Đan kỳ, đối với bạch hồ Hóa Thần kỳ mà nói, vẫn là không đủ, cuối cùng hắn cũng sẽ chết vì linh khí cạn kiệt!
Thôi Thanh Tuế không để ý đến Tiêu Trĩ Âm đang không ngừng lay lay người mình, nói với bạch hồ bằng giọng điệu ôn hòa: "Sư muội của ta bất quá chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, cho dù có là Thiên Sinh Tiên Cốt, cũng khó có thể tu bổ thần thức cho đại nhân, nhưng ta là Kim Đan kỳ, ít nhiều cũng có ích... Hơn nữa, sư muội của ta là đồ đệ của Tần Kiếm Tôn Vân Tiêu Tông, Tần Kiếm Tôn rất bênh vực người của mình, nếu như ngươi động vào nàng, e là chuyện này sẽ không thể giải quyết êm đẹp được."
Hắn vừa nói, vừa âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc là ai đã truyền ra chuyện tiểu sư muội có Thiên Sinh Tiên Cốt?
Người không có tội, nhưng lại có tội vì mang ngọc, Tiêu Trĩ Âm hiện tại chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, lại mang trong mình Thiên Sinh Tiên Cốt nhất định sẽ phi thăng thành tiên, giống như đứa trẻ ôm vàng đi qua chợ, bởi vậy những người biết chuyện lúc đó đều bị chưởng môn yêu cầu phải giữ kín như bưng.
Bạch hồ nghe Thôi Thanh Tuế nói vậy, quả nhiên có chút do dự.
Trong lòng Thôi Thanh Tuế cũng có tính toán, thần thức của hắn là cảnh giới nửa bước phi thăng, bạch hồ chỉ là Hóa Thần kỳ, nếu như người cung cấp thần thức tu bổ là hắn, vậy không chỉ có thể bảo toàn tính mạng cho ba người bọn họ, còn có thể có được một phần ân tình từ cửu vĩ bạch hồ, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Tóm lại, hắn sẽ không chịu thiệt.
Nhưng Tiêu Trĩ Âm không biết điểm này, nàng vô cùng cảm động, vừa định lên tiếng, Thôi Thanh Tuế liền quay đầu nhìn nàng, khẽ lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười, giọng điệu lại bi thương: "Sư muội, đừng sợ, ta bảo vệ muội."