Những người khác cũng cảm thấy cô bị điên.
Vì anh ba Sở Dương của Sở Kiều Kiều ở trong giới giải trí, trước đây cô muốn tăng thêm nhân khí cho anh ta nên mới mở tài khoản này, phần giới thiệu vắn tắt là “Nhiệt liệt giới thiệu anh trai tốt nhất với toàn thế giới.”
Đương nhiên, ông anh trai này của cô là anh trai ruột, nhưng những người khác đều cho rằng cô là em gái hâm mộ.
Nhưng trong một dịp công khai, Sở Dương từng nói mình ghét cô nhất, vì thế người chửi bới cô càng ngày càng nhiều, đồng thời cũng khiến cho cô có rất nhiều người theo dõi.
Mấy người theo dõi này đều rất quan tâm cô, ví dụ như mỗi ngày đều hỏi cô bao giờ mới chết.
Trùng hợp ghê, vừa chết đã sống lại.
Chủ yếu là chiều người hâm mộ nhưng phản nghịch.
Tài khoản vừa đăng ký đã không ít người nhảy vào.
Trong đó còn có cả tên nịnh bợ Sở Du – Trịnh Bách Vũ, anh ta nhìn Sở Kiều Kiều mà cười lạnh một tiếng, không hề do dự ấn vào đường liên kết.
Phát hiện ra lấy lòng người nhà họ Sở vô dụng nên cô bắt đầu đi lên con đường của huyền học đại sư chăng.
Xem anh ta vạch trần cô thế nào đây!
Sở Kiều Kiều nhanh chóng ấn vào đường liên kết, lúc nhìn thấy anh ta, cô nhướng mày.
Ái chà, thằng bợ đít tới rồi.
Có điều, người bỏ tiền chính là người nhà.
Cô lập tức nở nụ cười dịu dàng và thân thiết, hỏi: “Xin chào người nhà, anh muốn xem gì nhỉ?”
Nghe thấy cách gọi này, Trịnh Bách Vũ lộ ra vẻ chán ghét: “Sở Kiều Kiều, cô có thấy gớm ghiếc không? Ai là người nhà của cô, người nhà của cô không cần cô nên chạy ra ngoài nhận người thân lung tung đúng không?”
Sở Kiều Kiều cũng không tức giận mà tốt tính nói: “Người nhà đừng sốt ruột, dù sao anh sắp nhanh chóng bị người nhà anh phát hiện ra mình chính là thiếu gia giả bị bế nhầm rồi, cha mẹ ruột cũng đã chết, rơi vào kiếp cô nhi, ra đường ăn xin cũng không xin được một đồng nào, còn cướp cơm của chó bị chó cắn, toàn bộ thế giới đều vứt bỏ anh, nhưng đừng sợ, tôi không chê anh, tôi bằng lòng làm người nhà của anh.”
Nghe được câu này, Trịnh Bách Vũ lập tức nổi khùng: “Sở Kiều Kiều, cô muốn chết đúng không? Cô mới là đứa bị bế nhầm thì có!”
Vừa dứt lời thì đột nhiên có người đi vào cửa, lạnh lùng nói: “Người đâu, mau ném cái thứ hàng giả này ra ngoài cho tôi!”
Ngay sau đó, chỉ thấy một đám vệ sĩ đi vào trong kéo Trịnh Bách Vũ ném ra ngoài như ném một đống rác.
“Cha?” Trịnh Bách Vũ nhìn về phía cha mình với vẻ khó tin.
“Đừng có gọi tao là cha!” Trịnh Việt giận dữ quát, vừa nghĩ đến đứa con trai ruột của mình phơi thây nơi hoang dã, ngược lại cái thứ hàng này lại được hưởng thụ cẩm y ngọc thực là ông lại tức điên lên được.
“Nghe cho rõ đây mày không phải con trai tao, mau cút ngay cho tao!”
Chẳng trách từ nhỏ đầu óc của Trịnh Bách Vũ đã ngu dốt, lại còn thích gây họa, không hề giống người nhà họ Trịnh bọn họ một tí nào, hóa ra đúng là không phải thật!
Nói xong, ông chẳng muốn nghe anh ta nói thêm một câu nào nữa mà trực tiếp kêu vệ sĩ bịt miệng anh ta, ném đi xa một chút.