"Nếu không phải do ngươi, Hứa Vãn Từ làm sao có thể sống sót ra khỏi Chấp Pháp điện?"
"Ngươi còn bỏ mặc Thu Ninh, chạy đến Vạn Kiếm Phong tìm Hứa Vãn Từ để làm gì?"
Càng nói, hắn càng tức giạn, cuối cùng quăng hết chỗ lôi phù cấp tám trong tay vào ngọc bội trữ vật, xắn tay áo lên tìm pháp khí có sát thương mạnh hơn.
Nghe đến cái tên "Hứa Vãn Từ", ánh mắt của Sở Thanh Xuyên trở nên phức tạp trong thoáng chốc.
Rất nhanh, Sở Thanh Xuyên liền lấy lại bình tĩnh, phất tay áo, linh khí như ngân châm cắt ngang động tác của Đoạn Tử Duy:
"Chuyện của Hứa Vãn Từ là do Đại trưởng lão và Nhị Trưởng Lão cùng quyết định, không liên quan gì đến ta."
"Về những chuyện khác, ta không cần thiết phải giải thích với ngươi."
Đoạn Tử Duy nhìn ánh sáng mờ phát ra từ pháp khí phòng ngự trên cổ tay mình, hất tay đầy bất mãn.
Hắn hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn ngập trào phúng: "Không liên quan đến ngươi?"
"Chuyện Hứa Vãn Từ tổn thương Thu Ninh, chứng cứ rành rành. Nếu không phải do ngươi, các trưởng lão làm sao có thể tha cho ả?"
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đào hoa ánh lên sự lạnh lẽo thấu xương, giọng nói trở nên nhẹ nhàng, đồng cảm như bản thân cũng bị mà nói:
"Cũng đúng thôi, Hứa Vãn Từ yêu ngươi đến vậy, nào là bưng trà rót nước, rồi hỏi han ân cần, rồi còn chẳng hề giữ lại mà dùng tất cả bảo vật của mình lên người của ngươi."
"Ngươi không nỡ cũng là chuyện thường tình."
Nghe những lời này, bước chân định rời đi của Sở Thanh Xuyên bỗng khựng lại.
Không biết nghĩ đến điều gì, giọng hắn trở nên khàn đυ.c: "Ngươi hiểu lầm rồi."
"Hứa Vãn Từ… không hề yêu ta."
Sự lạnh lẽo trong mắt Đoạn Tử Duy thoáng chững lại, hắn mở to mắt kinh ngạc, không thể tin nổi nói:
"Sở Thanh Xuyên, ngươi điên rồi sao?!"
"Hứa Vãn Từ không yêu ngươi??!!"
"Để biện hộ cho mình cũng nên tìm lý do tốt hơn chứ." Hắn càng nói càng giận, mặt đỏ bừng lên: "Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc à?!"
Sở Thanh Xuyên nghe giọng điệu kích động của Đoạn Tử Duy, trên mặt dần mất đi sự tự tin ban đầu.
Từng có lúc, hắn cũng nghĩ như vậy.
Tưởng rằng Hứa Vãn Từ yêu hắn sâu đậm, tưởng rằng nàng thâm tình không bao giờ hối tiếc, ngoài hắn ra không ai có thể thay thế.
Nhưng—
Hắn vô thức nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra trên Vạn Kiếm Phong.
Nhớ đến nụ cười vui vẻ trước khi chịu chết của nàng, nhớ đến vẻ cô đơn trong ánh mắt khi tỉnh lại của nàng.