Trò Chơi Công Viên Giải Trí

Chương 14

Nhiệm vụ này thoạt nhìn tưởng như rất dễ dàng, gần như là một món quà miễn phí. Theo hành trình mà Lan Địch Nhĩ cung cấp cho công ty du lịch, ngoại trừ ngày đầu tiên và ngày cuối cùng, mỗi ngày đều có hơn năm hoạt động.

Ngay cả khi có một số khách kén chọn không đưa ra đánh giá tốt, vẫn sẽ có những người trong đoàn quen chấm điểm tích cực. Đạt được 500 đánh giá tốt dường như không phải là chuyện khó khăn.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: nhiệm vụ này có một cái bẫy.

Điểm mấu chốt là cơ sở giải trí.

Các cơ sở phải được kích hoạt bằng cách rút thẻ, những cơ sở giải trí do chính Lan Địch Nhĩ phát triển lại không được tính.

Trong nhiều năm qua, Edith chưa bỏ sót bất kỳ ngày nào đăng nhập và làm nhiệm vụ hằng ngày trong trò chơi. Cô đã rút được rất nhiều thẻ liên quan đến cơ sở hạ tầng, nhưng lại không có nhiều thẻ phù hợp cho các tiện ích giải trí.

Số thẻ giải trí cô có hơn 5, nhưng đa phần lại rất khó đáp ứng yêu cầu.

Hơn nữa, phần lớn các trò chơi đều có điều kiện hạn chế.

Edith có hai lựa chọn:

1.Tiếp tục rút thẻ để tìm kiếm các trò chơi đáp ứng tiêu chuẩn.

2.Thuyết phục khách du lịch tham gia vào các trò chơi có điều kiện hạn chế.

Rút thẻ thì quá rủi ro. Edith luôn tự nhận mình là “đại tù trưởng người châu Phi” khi chơi game – vận may chưa từng mỉm cười với cô. Tất cả bộ sưu tập trò chơi và sách minh họa trong “Công Viên Trò Chơi Mộng Ảo” mà cô có được đều nhờ nạp tiền.

Tiền tươi thóc thật có thể thay đổi cuộc sống trong trò chơi, nhưng kể từ khi trò chơi trở thành hiện thực, kênh nạp tiền đã bị khóa.

Edith không tin rằng mình có thể trở thành “người châu Âu” chỉ sau một đêm. Và dù có đủ may mắn để rút được thẻ phù hợp, các trò chơi ấy cũng đều là phiên bản giới hạn.

Những trò chơi này đi kèm vô số điều kiện:

•Một số không cho phép trẻ vị thành niên tham gia.

•Một số cấm người trên 70 tuổi.

•Một số yêu cầu sức khỏe nghiêm ngặt, không dành cho người mắc bệnh nền.

Thậm chí, có những trò chơi với điều kiện hạn chế khắt khe đến mức gần như không ai tham gia được.

Edith đã dành cả buổi tối phân tích từng yêu cầu của nhiệm vụ. Cuối cùng, cô liệt kê được danh sách các trò chơi đáp ứng tiêu chí:

Tàu lượn siêu tốc; máy đổ đèo; nhảy bungee; đỉnh điên; thác nước vô tận; vòng đu quay.

Ngoại trừ vòng đu quay, tất cả các trò chơi khác đều là những thử thách đòi hỏi sự can đảm.

Thật không may, lịch trình sáng mai không bao gồm bất kỳ trò chơi nào trong danh sách đó. Vì vậy, khi nghe khách du lịch không muốn dậy sớm ra biển, Edith đã dễ dàng đồng ý.

Nếu họ không muốn đi, thì cũng chẳng sao. Dù sao họ cũng không giúp ích gì cho nhiệm vụ của mình.

“Cứ làm theo kế hoạch đã thảo luận và hành động riêng lẻ.” Edith nói, đặt chiếc máy tính bảng xuống rồi với giọng trầm.

Không giống nhiệm vụ chính thứ nhất, nhiệm vụ thứ hai có giới hạn thời gian.

Cô phải hoàn thành nó trước khi đoàn du lịch 100 người Trung Quốc rời khỏi đảo Lan Địch Nhĩ.

Edith cảm thấy hối hận vì đã bất cẩn.

Ở nhiệm vụ đầu tiên, yêu cầu là dẫn một nhóm hơn 100 người Trung Quốc đi tour tham quan bầu trời. Thế nên Edith chỉ đặt hạn mức đúng 100 người tham quan miễn phí, dùng cách chuyển tiếp xổ số để tập hợp khách. Sau này nhờ người đại diện của Weibo liên hệ cô mới gia hạn thêm 20 suất, nếu không thì cũng khó mà đủ 100.

Nếu như cô lường trước được nhiệm vụ thứ hai sẽ cần đến 500 đánh giá tích cực, cô đã dẫn một nhóm 1.000 người ngay từ đầu.

“Thật là sai lầm.” Edith ôm trán, thở dài sau khi nhân viên rời đi. Làm sao cô có thể quên rằng “Công Viên Trò Chơi Mộng Ảo” không chỉ là một trò chơi xây dựng cơ sở hạ tầng thú vị, mà còn được người chơi gọi bằng biệt danh đầy châm biếm là Sân chơi chó má.

Trò chơi rất hấp dẫn, nhưng cách thiết kế nhiệm vụ thì “độc ác” vô cùng.

Do đó, Edith phải nhanh chóng thay đổi kế hoạch. Buổi tiệc lửa trại buổi tối được thay bằng chuyến tham quan vòng đu quay trong công viên giải trí.