Màu đất trơ trụi khiến người ta nhìn một lần đã chẳng muốn bước vào.
Xem xong bốn căn nhà, nhóm dọn chuồng lợn được chọn trước.
Bạch Tô và Lam Xuyên nhìn nhau. Người có công lớn nhất nhóm không ai khác ngoài Tư Lễ. Lúc này, cậu thiếu gia nhỏ đang ngồi xổm bên cạnh đếm kiến, rõ ràng chẳng quan tâm mấy đến chỗ ở.
Với cậu, căn nào cũng vậy. Theo phong cách của đạo diễn từ mùa trước, có lẽ căn nhà nào cuối cùng cũng như nhau cả thôi.
Trông thì có lợi nhưng thực ra chẳng khác gì mất đi.
Bạch Tô nhẹ nhàng vỗ đầu cậu nhóc ngồi dưới đất: “Tư Lễ, hay cậu chọn trước đi?” Tư Lễ ngẩng đầu, liếc nhìn xung quanh: “Mọi người xem hết rồi?” rồi mới đứng dậy.
Lam Xuyên, vẻ mặt khó xử, há miệng định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của Tiết Đình Vũ ở góc phòng, lòng liền trùng xuống. Cắn răng: “Tư Lễ, cậu… có thể để tôi chọn trước được không? Tôi mắc chứng sạch sẽ.”
Bạch Tô cau mày. Nếu không có Tư Lễ, nhóm họ chưa chắc đã hoàn thành nhiệm vụ, chưa nói đến việc được quyền chọn trước. Hành động này của Lam Xuyên trong mắt anh có chút không phải phép.
Định nói thì bị Tư Lễ vỗ vai, lắc đầu ra hiệu không cần.
Với cậu, chỗ ở chẳng quan trọng. Lam Xuyên muốn chọn trước thì cứ để hắn chọn. Cậu làm động tác mời.
【Cô gái thích hóng chuyện: Tư Lễ xem ra chẳng có tính cách đại thiếu gia gì, trước đây là chuyện gì vậy?】
【Bạn muốn cãi hay tôi đúng: Chắc là diễn thôi. Ai mà tin chương trình này không có kịch bản chứ?】
【Người qua đường: Lẽ ra Tư Lễ nên chọn trước, dù sao dọn chuồng lợn công lớn cũng là cậu ấy. Lam Xuyên thế này hơi…】
【Vũ Bảo đẹp trai nhất vũ trụ: Thật ra ở đâu cũng như nhau mà, có gì phải tranh cãi chứ.】
【Hương trà lan tỏa: Người trên, lát nữa nếu nhân vật chính nhà bạn chọn phải căn tệ, nhớ đừng nói hai lời nhé. Tôi chụp màn hình rồi đấy.】
Được Tư Lễ đồng ý, Lam Xuyên phấn khích, không thèm nói lời cảm ơn, chạy ngay tới Tiết Đình Vũ: “Đình Vũ, cơ hội này tôi nhường cho cậu, cậu chọn trước đi.”
Lần đầu thấy kiểu hành động này, Bạch Tô ngỡ ngàng. Trong sự nghiệp biểu diễn, anh từng gặp đủ kiểu người, nhưng chưa từng thấy ai mặt dày thế này.
Không nhịn được, anh buột miệng: “EQ thấp thật.”
Tư Lễ bất ngờ: “Ồ, không ngờ còn có thứ khiến nghệ sĩ piano cũng nổi giận cơ đấy.”
Biểu cảm thích thú, cứ như người chịu thiệt không phải cậu. Bạch Tô không hiểu nổi, bên kia Tiết Đình Vũ rụt rè bước tới, gương mặt đầy vẻ khó xử như bị bắt nạt.
“Xin lỗi anh Tư Lễ, vốn dĩ anh nên chọn trước. Là do tôi nói với anh Lam Xuyên rằng tôi không khỏe, anh ấy mới nghĩ cho tôi… tất cả là lỗi của tôi.”
Tư Lễ lườm một cái, không nói gì…
"Cậu nghiêm túc chứ?"
Tiết Đình Vũ trong lòng khấp khởi vui mừng. Nhìn đi, cuối cùng cũng không nhịn được mà nói chuyện với mình. Đàn ông mà, chỉ cần tỏ ra yếu đuối một chút là dễ dàng nắm trong lòng bàn tay.
Hắn ra vẻ đáng thương, gật đầu: "Vâng, thật sự xin lỗi anh Tư Lễ~"
Lúc này, khóe miệng đã khẽ nhếch lên. Hắn nghĩ đến mấy căn nhà rách nát kia, mình tuyệt đối không ở đó. Chỉ có căn nhà hai tầng trông tạm chấp nhận được, nhất định sẽ thuộc về hắn.
Tư Lễ chắc chắn sẽ không từ chối, hắn dám khẳng định như thế.
"Vậy được, nếu cậu áy náy như vậy thì tôi cũng không làm khó cậu nữa. Tôi và Bạch Tô sẽ chọn căn nhà hai tầng trước."