Hóa Ra Tôi Là Tiểu Pháo Hôi Tâm Cơ

Chương 32

Hiện tại, ngoài việc chuẩn bị lễ phục, còn một chuyện khác quan trọng hơn đang chờ. Ánh mắt sắc bén thường ngày của Sở Kiêu giờ đây lại tràn đầy niềm vui.

Biết mình phải đảm nhận vai trò bạn nhảy của Sở Kiêu, Thẩm Nhược cùng anh đến tòa nhà huấn luyện. Nơi này không chỉ có các thiết bị và phòng tập, mà còn có phòng khiêu vũ chuyên dụng với đầy đủ tiện nghi.

Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, Thẩm Nhược không biết phải đặt tay chân thế nào. Sở Kiêu nhẹ nhàng đặt tay lên eo cậu, từng chút một hướng dẫn, kiên nhẫn đến cùng.

Khiêu vũ thường có nhiều tiếp xúc cơ thể, Thẩm Nhược biết điều đó nên cố gắng kiểm soát động tác của mình, hạn chế tối đa việc giẫm lên chân Sở Kiêu và giữ khoảng cách vừa phải. Cậu làm khá tốt, nhưng khoảng cách vẫn đủ gần để cậu cảm nhận được sự rung động trong l*иg ngực của Sở Kiêu mỗi khi anh bật cười khẽ.

Giọng nói trầm thấp, ấm áp của Sở Kiêu vang lên ngay trên đỉnh đầu cậu, vừa dịu dàng, vừa đầy từ tính.

Dù Thẩm Nhược không hiểu nhiều về tình cảm, nhưng sự quan tâm của Sở Kiêu dành cho cậu là điều mà cậu hoàn toàn nhận ra.

Từ khi bước chân vào nhà họ Sở, chưa từng có chuyện gì khiến cậu không vui khi ở bên Sở Kiêu. Anh luôn bao dung, kiên nhẫn, và từ khi đề nghị thử tìm hiểu nhau, anh lại càng dịu dàng hơn.

Hôm đi dạo lúc hoàng hôn, cậu nhớ Sở Kiêu dường như muốn nắm tay mình, nhưng cuối cùng lại kiềm chế, không có hành động vượt quá giới hạn.

Khi đã ghi nhớ các bước nhảy, Thẩm Nhược ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Sở Kiêu.

“Sao vậy?”

Sở Kiêu cúi đầu nhìn cậu, khoảng cách gần đến mức hai người đối diện nhau trong gang tấc.

Thẩm Nhược mấp máy môi, nhưng chính cậu cũng không rõ mình muốn nói gì. Cậu chỉ muốn nhìn kỹ người đàn ông trẻ tuổi đã đối xử rất tốt với mình.

“Anh có phải… cao hơn không?”

Sở Kiêu thoáng ngạc nhiên, nhưng vẫn chờ cậu nói tiếp. Không nghĩ ra câu gì khác, Thẩm Nhược đành đổi chủ đề sang sự tò mò này.

“Bị cậu phát hiện rồi.”

Sở Kiêu mỉm cười, xoay người cùng Thẩm Nhược. Cánh tay rắn chắc của anh ôm lấy vòng eo mềm mại của cậu, tận hưởng cảm giác thoải mái từ sự tiếp xúc công khai này.

“Cao thêm ba centimet, chắc vẫn còn có thể cao hơn nữa.”

Khi âm nhạc dừng lại, Sở Kiêu buông tay, cả hai đã hoàn thành điệu nhảy một cách khá hoàn chỉnh. Thẩm Nhược học rất nghiêm túc, làm tốt hơn anh mong đợi.

Thẩm Nhược kinh ngạc nhìn Sở Kiêu. Anh vẫn còn cao thêm được nữa sao?

Dù vậy, nam giới phát triển chiều cao ở độ tuổi mười bảy, mười tám cũng không phải chuyện hiếm. Một bạn học cùng tuổi của cậu trước đây cũng bất ngờ tăng chiều cao đáng kể trong học kỳ cuối. Với gen vượt trội của Sở Kiêu, việc anh cao hơn cũng là điều dễ hiểu.

“Cao thêm chút nữa thì anh sẽ đạt mốc một mét chín nhỉ?”

Thẩm Nhược nghĩ đến chiều cao của Công Tước Sở, hình như ông cũng khoảng tầm một mét chín. Ông nội của Sở Kiêu rất cao, nên chuyện anh cao thế này cũng chẳng có gì lạ.

“Ừ, chắc vậy.”

Thấy Thẩm Nhược nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới trả lời, Sở Kiêu chỉ cảm thấy tay mình hơi ngứa, muốn xoa đầu cậu, nhưng lại kiềm chế.

Anh nghĩ, bây giờ mình đang đóng vai “quý ông lịch lãm”, không thể tùy tiện hành động. Nếu không, trong lúc khiêu vũ, anh đã có thể danh chính ngôn thuận mà hưởng lợi, đâu cần khổ sở nhịn nhục như vậy.

Tuy có chút tiếc nuối, nhưng Sở Kiêu vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không để lộ bất cứ suy nghĩ nào.

Thẩm Nhược nhìn anh, bản thân cậu cao một mét bảy bảy, trong nhóm á nhân đã được xem là không thấp. Cậu không có ám ảnh gì đặc biệt về chiều cao, ngoại trừ khi cần với tới đồ vật trên cao. Nếu không có ghế để đứng lên, cậu chỉ ước mình có thể cao thêm để dễ dàng với tới mọi thứ.

Thời nay không còn là thời chiến nữa, tất cả trẻ em đều được cung cấp đủ dinh dưỡng trong giai đoạn phát triển. Trừ khi do gen di truyền, rất hiếm người bị thiếu hụt chiều cao hoặc suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Lần đầu tiên gặp Sở Kiêu, anh cao hơn Thẩm Nhược khoảng hai đến ba centimet, chỉ ở tầm một mét tám, không cách biệt quá lớn. Thế nhưng, chỉ trong thời gian ngắn, Sở Kiêu đã cao lên đáng kể, thậm chí sắp đạt đến mốc một mét chín, cao hơn cậu hơn mười centimet.

"Sao thế? Cậu cũng muốn cao thêm à?"

Sở Kiêu mỉm cười hỏi, nhìn Thẩm Nhược chớp mắt, ánh mắt mềm mại nhìn anh. Cuối cùng, anh không kìm được mà đưa tay xoa nhẹ đầu cậu.

"Tôi ngừng cao từ năm ngoái rồi."

Thẩm Nhược nói, giọng thoáng chút tiếc nuối, khiến Sở Kiêu không nhịn được bật cười.

Thật ra, Sở Kiêu cảm thấy hiện tại đã rất vừa vặn. Nếu ôm Thẩm Nhược vào lòng, cằm của anh có thể đặt lêи đỉиɦ đầu cậu, giống như lần ở mái nhà nhỏ trong thị trấn Aidah.

Khi ấy, Thẩm Nhược ngủ rất ngoan, cuộn mình lại, yên lặng như một chú mèo nhỏ. Sau cả ngày chạy quanh thị trấn, cậu đã kiệt sức, đến mức được anh ôm vào lòng cũng không hề hay biết.

Nếu cao thêm một chút, anh có thể hoàn toàn ôm trọn cậu trong vòng tay. Nghĩ đến điều này, Sở Kiêu bất giác cảm thấy mong chờ. Trước đây anh chưa từng nghĩ đến chuyện muốn cao thêm, nhưng lần này, anh thực sự mong chờ. Dù hiện tại Thẩm Nhược vẫn chưa thực sự động lòng, nhưng anh tin rằng sẽ có ngày đó.

Còn sau khi Thẩm Nhược trở thành của anh, Sở Kiêu nghĩ, có lẽ mình sẽ không nhanh chán. Dù sao Thẩm Nhược cũng là á nhân đầu tiên khiến anh phải hao tâm tổn sức theo đuổi.

"Uống nhiều sữa, ăn uống đầy đủ, biết đâu cậu còn có thể cao thêm."

Sở Kiêu không cố gắng duy trì hình tượng "quý ông lịch lãm", mà xoa đầu Thẩm Nhược một lần nữa, sau đó nhanh chóng buông tay, để cậu nghĩ rằng đây chỉ là lời an ủi.

Thẩm Nhược quả nhiên nghĩ vậy. Nghe lời khuyên của Sở Kiêu, cậu gật đầu, cảm thấy có lý. Biết đâu cậu thực sự còn có thể cao thêm?