Trình Phương Phương vừa mới đi lại đây đã đối diện với dung nhan tuấn dật và nụ cười tươi như tắm trong gió xuân của Yến Trường An, cô ta lập tức bị kinh diễm, hơn nữa Yến Trường An giơ tay nhấc chân đều lơ đãng toát ra sự cao quý, vừa nhìn đã biết không phải xuất thân từ trong gia đình bình thường, Trình Phương Phương động tâm rồi.
Yến Trường An đối diện với ánh mắt ngượng ngùng của Trình Phương Phương lại chỉ khẽ gật đầu, sau đó xoay người muốn nhận lấy túi trong tay Hứa Hướng Dương, đối với Trình Phương Phương hai tay tay nải làm như không thấy.
Trước khi bị hệ thống cứu thế trói định, Yến Trường An chỉ là một học sinh cấp 3, một lòng chỉ muốn học tập, lấy nhiều học bổng một chút cải thiện sinh hoạt, những tâm tư thiếu nhiên cậu chưa từng nghĩ tới, sau khi bị hệ thống cứu thế trói định, tính ra thì cậu cũng đã sống mấy trăm năm, nhưng trong mấy trăm năm đó, cậu không có thời khắc nào là không dốc sức cứu vớt thế giới, đối mặt với hệ thống thương xuyên ban bố nhiệm vụ, từng giây từng phút cậu cũng không dám thả lỏng, đến thời gian đi ngủ cũng phải tranh thủ, đối với chuyện tình cảm, cậu căn bản không có thời gian suy nghĩ, dần dà cậu cực kỳ trì độn về phương diện này, cho nên ánh mắt Trình Phương Phương ngượng ngùng cậu không chỉ không hiểu, ngược lại cảm thấy ánh mắt người này tránh tránh né né, không đủ thẳng thắn, không có ấn tượng ban đầu tốt với cô ta.
Yến Trường An biết niên đại này nam nữ không thể đi lại quá gần, nếu không rất dễ bị gắn tội danh giở trò lưu manh hoặc là làm loạn quan hệ nam nữ, vì thế phá lệ lãnh đạm xa cách với Trình Phương Phương.
Trình Phương Phương có dung mạo kiều mị động lòng người, lúc ở trường học có không ít nam sinh theo đuổi, rất có duyên với người khác phái, lại không ngờ bị Yến Trường An lạnh nhạt, mặt cô ta đỏ lên, sương mù trong mắt nổi lên, ấm ức nhìn xung quanh, mang theo vài phần nhu nhược đáng thương.
“Cậu người này sao một chút phong độ cũng không có, không nhìn thấy tay nải trong tay Phương Phương sao? Cũng không biết giúp đỡ à, có phải là đàn ông không?” Trịnh Chấn Học và Trình Phương Phương là cùng đến từ Hải thị, hai người ở trên xe đã nhận thức nhau, hắn ta rất có hảo cảm với Trình Phương Phương, nhìn thấy Trình Phương Phương chủ động nói chuyện với Yến Trường An vốn dĩ đã thấy đố kỵ, không ngờ Yến Trường An lại không biết tốt xấu.
“Đồng chí Hứa, cảm ơn anh đã giúp tôi cầm hành lý.” Yến Trường An cũng không thèm để ý đến Trình Phương Phương ấm ức hay Trịnh Chấn Học kêu gào, ngược lại nói cảm ơn với Hứa Hướng Dương, nhưng ý tứ cậu muốn biểu đạt vô cùng rõ ràng, hành lý của bản thân cậu đều là Hứa Hướng Dương cầm giúp, nào có công phu lo cho người khác.
Cha Yến mẹ Yến lo lắng nguyên chủ xuống nông thôn chịu khổ, chuẩn bị 3 túi hành lý cho nguyên chủ, lúc xuống xe, Hứa Hướng Dương lo lắng cậu không cẩm nổi trực tiếp khiêng túi nặng nhất trên vai, diện mạo tuy rằng được hệ thống điều chỉnh thành bản thân cậu, nhưng thân thể vẫn là thân thể của nguyên chủ, vô cùng gầy yếu, nếu là nguyên chủ đương nhiên là không vác nổi, nhưng cậu có sức mạnh linh hồn cường đại, vừa xuyên qua, thân thể này đã được cải thiện, mặc dù bề ngoài vẫn gầy yếu như cũ, nhưng kỳ thật đừng nói là mấy túi hành lý này, kiêng một con lợn rừng cũng không thành vấn đề, nhưng mặc cho cậu nói mình có thể xách được, thì Hứa Hướng Dương chỉ xem là cậu xấu hổ không muốn phiền đến người khác.
Vì để không bị người khác coi như nhược kê, xem ra thân thể này cậu vẫn phải luyện thêm, cậu trải qua 10 thế giới, biết được vô số phương pháp tu luyện, thế giới này mặc dù linh khí loãng, thân thể này cũng không có linh căn, không thích hợp tu chân, nhưng cậu từng trải qua quá trình luyện thuật pháp ở thế giới tinh tế vô cùng thích hợp với thân thể này, luyện bộ thể thuật này chỉ cần kiên trì mỗi ngày luyện xong một bộ động tác, mà những động tác này cũng không kỳ lạ, chỉ là cần phối hợp với vận chuyển tinh thần lực mới có hiệu quả, cho nên dù có người nhìn thấy hoặc là học theo, Yến Trường An cũng không lo lắng sẽ làm người sinh nghi.
Không thể không nói, mặc dù những thế giới đó cậu bị hệ thống cứu thế áp bức đến mức thời gian ngủ cũng không có, nhưng cậu xác thật là học được không ít bản lĩnh.
Lúc này hệ thống cứu thế ở Cục quản lý Thời Không đang diễn thuyết cho hệ thống ma mới không biết được suy nghĩ của tiền ký chủ, nếu không nói nhất định sẽ hô to oan uổng, nếu như không phải là do Yến Trường An keo kiệt quá mức, cắn chết cũng không dùng công đức mua sắm bất cứ đạo cụ phụ trợ gì trong thương thành hệ thống, cậu cũng không cần phải trải qua vất vả như vậy, đến hệ thống như nó cũng không dính được một chút lộc nào.
“Phụt.” Hứa Hướng Dương không nhịn được mà cười ra tiếng, nếu không phải hai tay anh ta không rảnh, anh ta nhất định giơ ngón cái với Yến Trường An, tính cánh anh ta hào sảng, sợ nhất là kiểu nữ sinh không thể hiểu sao lại đột nhiên lại khóc sướt mướt như Trình Phương Phương, ngược lại không ngờ Yến Trường An tuổi mặc dù còn nhỏ, lại có thể dùng vẻ mặt nghiêm trang để làm người ta sặc chết.
Cố Thịnh vốn dĩ còn không hiểu tại sao lại không vui khi Trình Phương Phương đến gần Yến Trường An, nghe vậy trong mắt cũng lướt qua một tia ý cười.
Hắn bước nhanh qua, dùng cằm chỉ chỉ túi trong tay Hứa Hướng Dương, nghiêng đầu nhìn Yến Trường An: “Của cậu?”
Sau khi Yến Trường An gật đầu, hắn một tay nhẹ nhàng nhấc túi đồ lên đi về phía xe bò.
“Ách......cảm ơn!” Yến Trường An thật không ngờ người này mặt lạnh lại nhiệt tình như vậy.
Cậu hâm mộ nhìn thoáng qua dường cong cơ bắp trên cánh tay rắn chắc lộ ra ngoài của người này, lại nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, lại một lần nữa quyết định nhất định phải rèn luyện cơ bắp, nếu không ai nhìn thấy thân thể gầy yếu này của cậu cũng sẽ coi cậu là nhược kê.
“Xem ra người đã đến đủ rồi, tôi điểm danh, Hứa Hướng Dương, Trình Yến, Yến Trường An, Trình Phương Phương, Trịnh Chấn Học.” Lâm Quốc Đống điểm danh từng người, xác nhận tất cả mọi người đều đến: “Tôi là đại đội trưởng đội – Lâm Quốc Đống, nếu như người đã đến đủ, vậy chúng ta về đội sản xuất trước, xe bò không thể chở quá nặng, hành lý để lên xe, người đi theo xe bò.”
Hứa Hướng Dương và Trương Yến nghe vậy lập tức đặt hành lý lên xe bò, Trình Phương Phương và Trịnh Chấn Học bị mọi người làm lơ vừa xấu hổ lại phẫn nộ.
Trịnh Chấn Học không muốn mất mặt trước người trong lòng, hắn ta dùng ánh mắt chắn ghét nhìn xe bò, oán giận nói: “Sao lại còn bắt chúng tôi tự đi bộ về, biết rõ xe bò không chở được nhiều người, sao lại không dùng xe kéo đến đón chúng tôi?”
Lâm Quốc Đống đã quen rồi, đây là nhóm thanh niên thứ 3 xuống đại đội của bọn họ, mỗi lần đều có người hỏi vấn đề của kiểu người chưa biết khó khăn của nhân gian: “Hiện tại trong thôn đang là vội thu hoạch cây trồng vụ hè, đang là lúc dùng đến máy kéo, đón cậu quan trọng hay là thu hoạch lương thực quan trọng?”
Nhìn thấy những người khác đã đặt xong hành lý, Lâm Quốc Đông vung roi chuẩn bị đánh xe: “Không muốn đi hai người có thể ở lại đây.” Lâm Quốc Đống đã làm đại đội trưởng nhiều năm, vẫn là rất có khí thế, lúc lạnh mặt xuống cũng làm cho người khác cảm thấy vô cùng lạnh lùng.
Trịnh Hưng Học và Trình Phương Phương nhìn thấy Lâm Quốc Đống đột nhiên lạnh mặt xuống, cũng không dám nói gì thêm, bọn họ cũng không phải không hiểu đạo đối nhân xử thế, đây chính là đại đội trưởng, sau này bọn họ phải sinh hoạt trong thôn, nếu thật sự đắc tội với đại đội trưởng, bọn họ chỉ sợ là không dễ sống, vì thế hai người cũng không dám oán giận gì thêm, vội vàng đặt hành lý lên xe.
Lâm Quốc Đống nhìn thấy hai người không còn lải nhải nữa, hòa hoãn sắc mặt: “Mọi người trên đường đi nếu như không đi nổi nữa, có thể luân phiên ngồi lên xe bò.”
Mấy thanh niên tri thức nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sôi nổi cảm kích nói: “Cảm ơn đại đội trưởng.”
Đến Trịnh Hưng Học lúc đầu oán giận hăng nhất trong mắt cũng lướt qua một tia cảm kích.
Yến Trường An nhìn ở trong mắt, chỉ cảm thấy đại đội trưởng rất có giỏi xử lý, chỉ hai ba câu đã làm cho thanh niên tri thức an phận xuống, như vậy rất tốt, hai năm này cậu phải sống ở đại đội, có một người như đại đội trưởng ở đây, hẳn là không có người nào có thể náo ra chuyện xấu gì, cuộc sống dưỡng lão của cậu có thể yên bình hơn một chút.
Lúc này đang là tháng 8, hai cây bên đường xanh tốt, dưới tàng cây là cỏ rậm rạp lan tràn, màu xanh dào dạt, cảnh tượng này đối với những người khác chỉ là tầm thường, nhưng trong mắt Yến Trường An lại tràn ngập yêu thích, vì hoàn cảnh tự nhiên không có uy hϊếp gì như vậy đã mấy chục năm rồi cậu chưa được nhìn thấy.
Phải ngồi thời gian dài trên tàu hỏa lại còn phải đi đường bộ dài như vậy, những thanh nhiên tri thức khác đều có thần sắc uể oải, chỉ có Yến Trường An lại nhìn vô cùng có tinh thần, hai mắt cậu sáng lấp lánh, tự như mặt hồ trong suốt được vẩy đầy ánh mắt trời vụn vặt, xinh đẹp chứa đựng đầy yêu thích, phảng phất như cậu đi vào không phải là nông thôn mà người thành phố e sợ tránh còn không kịp, mà là tiên cảnh làm cho người ta muốn bước vào.
Trong thế giới trước đây, vì để chính mình thoạt nhìn càng làm cho người khác tin phục, Yến Trường An luôn căng chặt gương mặt, không dám lộ ra một tia cảm xúc nào, nhưng từ lúc giải trừ trói buộc với hệ thống cứu thế, Yến Trường An đã hoàn toàn thả phóng bản thân, lúc này, cậu không hề che giấu thần sắc, đến cả núm đồng tiền trước khi luôn lo ngại uy nghiêm bị ảnh hưởng vào lúc này cũng được cậu lộ ra, làm cho cả người cậu thoạt nhìn mềm mại, làm cho Cố Thịnh vẫn luôn chú ý đến cậu trong mắt lướt qua một ý cười nhẹ, người này sao lại đáng yêu như vậy!
Lúc này đi trên con đường nơi nơi có hố, Cố Thịnh chỉ lo lắng Yến Trường An lo ngắm cảnh đến mê mẩn, không chú ý tới dưới chân mà té ngã, vì thế hắn không tự chủ được mà khóa chặt ánh mắt lên người cậu, lại phát hiện hắn lo lắng là dư thừa, Yến Trường An giống như là có mắt dưới chân, mỗi lần gặp được chỗ đất không bằng phằng cậu đều có thể nhẹ nhàng tránh qua.
Từ huyện thành đi tới đại đội mất ba giờ đi đường, mặc dù luân phiên ngồi trên xe bò, nhưng mệt cũng thật sự rất mệt, khi xe bò cuối cùng cũng đi đến cửa thôn, thanh niên tri thức không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng đến rồi!