Xuyên Thành Mẹ Kế Hào Môn: Đại Lão Huyền Học Phát Điên Rồi

Chương 36: Nguyễn Thanh Loan: Tôi là một người rất biết chừng mực (2)

Còn có một cô bé nhỏ ôm chặt chân ba ba, khóc thảm thiết, không chịu nhìn vào máy quay, vừa khóc vừa kêu gọi tìm mẹ. Ba cô bé lúc này đang tuyệt vọng và lúng túng, nhìn con mà không biết phải làm sao.

“Đây là Thi Binh, từng được mệnh danh là người mẫu hàng đầu trong giới thời trang quốc tế, tất nhiên hiện giờ có phần kém nổi. Đây là cô con gái lớn của anh ấy, nghe nói anh ấy đang có ý định chuyển trọng tâm sự nghiệp sang trong nước.” Vương Duyệt Băng nói.

Nguyễn Thanh Loan mỉm cười véo má An An: “Quả nhiên An An nhà chúng ta vẫn là dễ thương nhất, từ lúc vào đến giờ không hề khóc một câu nào, dũng cảm quá nhỉ.”

Ban đầu An An còn sợ hãi khi nghe tiếng khóc của các bạn khác, nhưng ngay lập tức cậu bé dũng cảm ưỡn ngực lên: “An An! Quá đáng yêu!”

Có mẹ yêu nhất bên cạnh, An An phối hợp thay đồ. Lúc làm tóc, cậu bé căng thẳng nắm chặt tay Nguyễn Thanh Loan. Nguyễn Thanh Loan mỉm cười, vừa nghịch hạc giấy vừa trêu cậu bé, từ đầu đến cuối cậu bé không hề nổi giận.

Nhà tạo mẫu không ngừng khen ngợi: “An An tuy nhỏ tuổi nhất nhưng lại rất ngoan ngoãn, có thể thấy bé rất tin tưởng Nguyễn lão sư.”

Nguyễn Thanh Loan cười nói: “Tôi ở bên cạnh bé nhiều, nên An An khá tin tưởng tôi.”

Thật vất vả dỗ dành con trai chụp xong ảnh, Triệu Song Song đang mệt mỏi lại nghe thấy câu này, sắc mặt không được tốt lắm. Câu này của Nguyễn Thanh Loan có ý gì vậy?

Là đang chế nhạo con trai của cô ta không nghe lời là do cô ta chăm sóc con trai không tốt sao?

Vì vậy cô ta nói một cách châm chọc: “Dù sao cũng không phải con ruột, trẻ con nhạy cảm, sao dám nổi giận chứ, đương nhiên phải cẩn thận từng li từng tí.”

Nhà tạo mẫu cảm thấy nụ cười trên mặt mình cứng lại, còn Nguyễn Thanh Loan thì mỉm cười ngẩng đầu lên: “Ồ, vậy sao?”

Trong lòng Vương Duyệt Băng có một dự cảm không lành, vội vàng bước lên phía trước muốn che miệng Nguyễn Thanh Loan lại.

Nhưng cuối cùng cô ấy vẫn chậm một bước.

Nguyễn Thanh Loan nói: “Con của cô không có quan hệ huyết thống với cô, tôi thấy cũng chẳng có gì là phải cẩn thận hay dè dặt cả.”

Tay Triệu Song Song run lên, đôi mắt cô ta giống như rắn độc, khóa chặt vào Nguyễn Thanh Loan: “Cô nói linh tinh gì thế! Đây là đứa con tôi mang thai mười tháng, chính tôi sinh ra!”

Vẻ mặt Nguyễn Thanh Loan ngạc nhiên, che miệng lại: “Xin lỗi nhé, tôi có lỡ nói điều không nên nói không? Việc cô và đứa trẻ không có quan hệ huyết thống, có phải là điều không thể nói ra ngoài không?”

“Nguyễn Thanh Loan! Cô…”

“A? Vậy còn những chuyện khác thì có thể nói không?” Nguyễn Thanh Loan nghiêng đầu, ánh mắt cười như trăng lưỡi liềm, vẻ mặt vô cùng ngây thơ.

Sau lưng của Triệu Song Song cảm thấy lạnh buốt, thay vì tức giận, trong lòng cô ta lại thấy sợ hãi hơn.

Chồng cô ta là người đào hoa, chất lượng tϊиɧ ŧяùиɠ cũng không tốt, tình nhân bên ngoài mang thai và sinh ra một cậu bé, điều này đe dọa nghiêm trọng đến địa vị của cô ta.

Để giữ vững địa vị, lúc đó cô ta đã tìm đến một bà đồng để sử dụng một số thủ đoạn mới mang thai được, nhưng lại phát hiện đó là một bé gái, lại còn phải trả cái giá lớn khi sinh ra.

Cô ta buộc phải đau lòng từ bỏ con gái, cuối cùng dùng chiêu li miêu tráo Thái Tử, đổi lấy đứa bé trai này.

Việc này rõ ràng cô ta đã giấu rất kỹ, làm sao mà Nguyễn Thanh Loan lại biết được và còn dùng nó để đe dọa cô ta?

Nếu như bị Nguyễn Thanh Loan vạch trần thì xong!

Triệu Song Song cắn răng nặn ra một nụ cười: ‘Thanh Loan, em đúng là thích đùa quá đi, lúc nãy là chị nói sai rồi, An An ngoan như vậy, rõ ràng là em chăm sóc rất tốt.”

Nguyễn Thanh Loan liếc mắt nhìn bé gái đầy oán khí trên vai cô ta, cũng mỉm cười: “Là tôi hiểu nhầm rồi, tôi cứ tưởng con của Triệu lão sư là con gái nên mới nói sai, không ngờ lại là con trai.”

“Ha hả, chị chỉ có đứa con trai này, không có con gái.” Triệu Song Song trong lòng run rẩy, nụ cười cứng ngắc, cảm giác như đang bị ai bóp cổ, khó thở.

Nguyễn Thanh Loan lại tận mắt chứng kiến sau khi cô ta nói xong câu này, Anh Quỷ đầy oán khí kia đã dùng dây rốn quấn quanh cổ cô ta.