Vì chuyện này mà Nguyễn Thanh Loan cũng không ngủ ngon, hiếm khi thức dậy vào sáng sớm.
Cô vừa thức dậy thì Hạ Vân An, người ngủ khá nông cũng không chịu ngủ tiếp.
Nguyễn Thanh Loan mơ màng thức dậy, lôi kéo An An đi rửa mặt một cách miễn cưỡng, rồi mặc bộ đồ ngủ xuống lầu ăn sáng.
Tại bàn ăn, cô lại gặp phải một người bất ngờ: “Hạ tiên sinh?”
Hạ Kinh Mặc ngước mắt lên: “Hạ Nguyên Gia không có ở đây nên không gọi là chồng nữa sao?”
Tên đàn ông này còn nhớ chuyện lần đầu gặp mặt cô gọi nhầm người, chậc, thật là keo kiệt.
Nguyễn Thanh Loan nhếch miệng cười, nụ cười có chút hời hợt: “À, lần đầu tiên ăn sáng mà thấy anh, hơi bất ngờ nên quên mất.”
Hạ Kinh Mặc lau khóe miệng: “Nếu cô có thể xuống ăn sáng đúng giờ vào lúc 6 giờ rưỡi mỗi ngày, đương nhiên sẽ thấy tôi."
Nguyễn Thanh Loan giơ lá chắn An An lên: “Nhưng trẻ con cần ngủ đủ giấc mà, tôi cũng không thể làm gì được.”
Hạ Vân An bị mẹ bế cao lên, hào hứng đạp chân nhỏ: “Phù phù!”
Hạ Kinh Mặc đặt chiếc dĩa trong tay xuống: “Hạ Vân An, nói chuyện cho đàng hoàng.”
Hạ Vân An vẫn tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ Hạ Kinh Mặc: “Phù phù, gâu.”
Nguyễn Thanh Loan nhịn cười: “An An mới chỉ nói chuyện được vài ngày, anh không thể quá khắt khe với An An như vậy. Mấy hôm nữa tôi sẽ đưa An An đi tham gia một chương trình cho trẻ em, để cậu ấy tiếp xúc với các bạn nhỏ khác, có lẽ sẽ sửa được thói quen này."
“Chương trình cho trẻ em?” Hạ Kinh Mặc hỏi lại.
Nguyễn Thanh Loan giải thích: “Chính là ghi hình chương trình giải trí, tôi và An An cùng tham gia, anh không phản đối chứ?”
Hạ Kinh Mặc hơi nhíu mày: “Tùy cô, những chuyện này để trợ lý Tần xử lý.”
Nói xong, anh liền rời khỏi nhà ăn.
Nguyễn Thanh Loan có chút ngơ ngác: “Ơ? Dễ nói chuyện thế à?”
Tuy nhiên, vài giờ sau, Vương Duyệt Băng gọi điện đến hỏi: “Thanh Loan, em nói với chồng em về chuyện chương trình cho trẻ em thế nào rồi?”
Nguyễn Thanh Loan chớp mắt, không hiểu gì: “Cái gì cơ?”
“Hôm nay khi chị đi tiếp nhận quy trình, trợ lý Tần của chồng em cũng có mặt, anh ấy lại đầu tư một khoản tiền lớn cho đội ngũ chương trình, bây giờ em thật sự trở thành ‘tổ tông’ của chương trình rồi.” Vương Duyệt Băng ngạc nhiên nói.
Nguyễn Thanh Loan ngẩn người một lúc, nhớ lại vẻ mặt bất mãn của Hạ Kinh Mặc khi rời đi, rồi bật cười thành tiếng.
“Đừng vội cười, 5 giờ chiều chị sẽ đến đón em với An An đi chụp ảnh quan tuyên.” Vương Duyệt Băng dặn dò, “Poster quan tuyên người đại diện thương hiệu Cẩm Ngọc Trang Sức đã được đăng trên Weibo lúc 10 giờ rồi, em mau đi chia sẻ đi.”
“Dạ, em biết rồi ~”
Nguyễn Thanh Loan lên Weibo và chia sẻ bài đăng quan tuyên người đại diện của Cẩm Ngọc Trang Sức.
Nguyễn Thanh Loan nhìn vào poster quan tuyên, vừa liếc qua, cô suýt nữa không nhận ra Trần Diệu. Bức ảnh chỉnh sửa đến mức gần như không còn liên quan gì đến Trần Diệu nữa.
Cô không quan tâm, tắt Weibo, sau đó đi xách tiểu quỷ trong hồ lên và mang đến Đạo quán Hoài Dương.
Cô chỉ biết bắt quỷ và gϊếŧ quỷ, những thứ như Kinh Vãng Sinh hay Kinh Siêu Độ không phải là lĩnh vực của cô.
Cùng lúc đó, những bài viết PR mà Trần Diệu mua nhanh chóng lan tràn khắp mạng, với những tiêu đề như «Trần Diệu diễm áp bình hoa nào đó», «Trần Diệu và kiểu trang điểm ngay lập tức hạ gục mọi người».
Trong khi đó, hot search #Nguyễn Thanh Loan chơi đại bài# bất ngờ leo lên top 3.
Nguyễn Thanh Loan đi đến Đạo quán Hoài Dương, quen thuộc làm lễ cúng cho các bậc cao nhân, rồi trực tiếp vào hậu viện tìm đạo sĩ để mua bùa.
Tuy nhiên, vừa bước vào cô đã nghe thấy tiếng cười đùa của mấy tiểu đạo sĩ: “Nhạc sư đệ đừng nói bậy, nữ minh tinh tên Nguyễn Thanh Loan đó phẩm hạnh thấp kém như vậy, làm sao có thể là tiền bối đã dẹp một ổ quỷ đêm qua được?”
“Nhạc sư huynh bị quỷ dọa cho hoang mang rồi à? Người như cô ta, cho dù có đến bái thần cũng sẽ khiến người ta ghê tởm, làm sao có thể là tiền bối cao nhân trong Huyền Môn được.”