Toàn Dân Cầu Sinh: Ta Tại Vĩnh Hằng Mê Vụ Sinh Hoạt Thật Khá

Quyển 1 - Chương 40: Tương lai và hi vọng

Thiên Y ngồi yên bên chậu hoa, ánh mắt chăm chú nhìn từng nhánh đất, không khỏi cảm thấy một chút bất ngờ. Loài hoa huỳnh quang mộc linh mà cậu vừa trồng không chỉ là một loài cây bình thường. Những yêu cầu kỳ lạ từ cây khiến cậu cảm nhận được một sự kết nối đặc biệt, giống như có một sinh mệnh thật sự đang chờ đợi sự quan tâm của mình.

Cảm giác ấy không giống như những công việc thường nhật cậu vẫn làm. Đây không phải chỉ là việc chăm sóc một cây cỏ hay loài thực vật bình thường. Để mộc linh phát triển và trở thành một nguồn tài nguyên quý giá, cậu cần nhiều hơn sự chăm chút, mà là sự tôn trọng đối với một sinh thể sống, với những yêu cầu đầy kỳ diệu.

Mỗi ngày, hoa huỳnh quang mộc linh không chỉ cần nước mà còn cần được chăm sóc bằng những bài hát ru, những lời trò chuyện dịu dàng, những cử chỉ tinh tế mà Thiên Y chưa từng thử qua với bất kỳ loài cây nào. Cậu tự hỏi liệu cây có thể cảm nhận được điều đó không? Nhưng trong thế giới này, có lẽ những điều kỳ diệu như vậy không phải là không thể.

Cậu nhớ lại những câu chuyện cũ, về những người yêu cây, chăm sóc chúng như con cái, đối xử với chúng như những sinh vật có cảm giác. Mặc dù bản thân chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ áp dụng những cách thức đó trong hành trình của mình, nhưng giờ đây, cậu không còn nghi ngờ gì về sự quan trọng của chúng. Đây không chỉ là một cây hoa, mà có thể là chìa khóa mở ra một thế giới mới với những cơ hội chưa từng có.

Nhớ lại thông tin từ Sách Sinh Tồn, Thiên Y biết rằng mỗi cây chỉ có thể dùng tối đa 10ml dung dịch tăng trưởng thực vật sơ cấp. Tuy nhiên, cậu cũng hiểu rằng chỉ 10ml đó sẽ không đủ để thúc đẩy quá trình phát triển ngay lập tức. Nhưng dù sao, đây cũng là một cơ hội tuyệt vời để thử nghiệm, một bước đi quan trọng trong hành trình của cậu.

Cậu mở nắp bình, nhẹ nhàng rót dung dịch vào đất, cảm giác như thể đất trong chậu đang tiếp nhận nguồn năng lượng mới, sau đó cậu lại tưới thêm cho nó 500ml nước. Mặc dù ngoài hình thức không có sự thay đổi rõ rệt, nhưng cậu có thể cảm nhận được một sự thay đổi vô hình, như một làn sóng năng lượng nhẹ nhàng lan tỏa qua từng lớp đất, đánh thức sự sống ẩn chứa dưới đó.

Sau khi đổ xong dung dịch, Thiên Y quay lại nhìn hạt giống hoa huỳnh quang mộc linh. Cảm giác hồi hộp và kỳ vọng tràn ngập trong lòng cậu, như thể trong khoảnh khắc này, một phần của cậu đang gắn bó với loài cây này. Cậu cúi xuống, khẽ thì thầm:

“Phát triển tốt nhé, mộc linh. Hãy trở thành một cây hoa tuyệt vời.”

Dù biết rằng cây không thể nghe được lời nói của mình, nhưng Thiên Y vẫn cảm nhận được sự gắn kết sâu sắc với loài hoa kỳ lạ này. Cậu hy vọng rằng qua những lời nói nhẹ nhàng, những cử chỉ quan tâm, cây hoa này sẽ phát triển mạnh mẽ, đem lại những mộc linh thạch quý giá cho cậu.

Ánh sáng lấp lánh từ ngọn lửa cùng sinh vật nhỏ bé đang chơi đùa vui vẻ trên đống lửa đó phản chiếu niềm hy vọng và sự kiên nhẫn của cậu vào cây hoa, cho dù hành trình phía trước đầy thử thách. Cây hoa huỳnh quang mộc linh, với tất cả những kỳ diệu và tiềm năng của mình, đã trở thành nguồn động lực lớn lao cho cậu.

Những ngày tháng chăm sóc cây sẽ là thử thách không nhỏ, nhưng Thiên Y hiểu rằng chỉ có sự kiên nhẫn và công sức mới có thể khai phá được những tài nguyên quý giá mà loài hoa này có thể mang lại. Mỗi ngày, cậu sẽ dành thời gian chăm sóc, sẽ hát ru và trò chuyện với cây, sẽ tận hưởng mỗi khoảnh khắc trong hành trình đặc biệt này.

Và dù hành trình của cậu có ra sao, cây hoa này sẽ mãi là một phần quan trọng trong cuộc sống của Thiên Y. Cậu sẽ không bao giờ từ bỏ nó, vì nó không chỉ là một loài cây, mà là một phần của hy vọng, của tương lai mà cậu đang xây dựng.