Sau khi hộ gia đình 1902 tìm bác sĩ Tống ở hộ gia đình 1903 để xem bệnh, người dân trong Đan Nguyên Lâu và các tòa nhà khác cũng tìm đến bác sĩ Tống. Một số người dễ nói chuyện, xem bệnh xong liền đi. Nhưng có người muốn bác sĩ Tống kê thuốc chữa bệnh, khi bác sĩ Tống nói nhà không có thuốc và bảo họ đi bệnh viện hoặc nhà thuốc mua, họ liền làm ầm lên, như thể bác sĩ Tống không cho thuốc là ác nhân.
Thậm chí có người còn đánh bác sĩ Tống, nhưng bị người bệnh khác ngăn cản. Sau sự việc này, bác sĩ Tống tuyên bố không xem bệnh cho bất kỳ ai đến cửa cầu xin. Người bệnh không đồng ý, nhưng bác sĩ Tống kiên quyết, khóa cửa. Người muốn đánh bác sĩ Tống bị quần ẩu, trở về khập khiễng, đầy mặt hối hận.
Nguyễn Tường không lộ mặt, những việc này không liên quan đến cô. Chỉ cần không ảnh hưởng đến cô, cô không quan tâm.
Sau vài ngày, người dân trong tòa nhà 19 dần dần ầm ĩ lên, liên tục gõ cửa, yêu cầu bác sĩ Tống xem bệnh. Bác sĩ Tống không mở cửa, họ vẫn gõ, dù bác sĩ Tống dán giấy từ chối xem bệnh. Họ gõ cửa đến mức Nguyễn Tường không thể nghỉ ngơi.
Nguyễn Tường mặt âm trầm, lấy một thanh đao từ không gian, mở cửa và đi đến hộ gia đình 1903.
Bão tuyết không biết khi nào kết thúc, nếu những người này lợi dụng việc xem bệnh để tìm hiểu tình hình, khi thiếu y thiếu lương, họ sẽ đến cướp bóc vật tư. Vì vậy, cần thiết đuổi họ đi.
Trước cửa 1903 có một đại nam nhân và hai nữ nhân, một trong số đó ôm một đứa trẻ khoảng ba bốn tháng. Nữ nhân thanh âm nghẹn ngào, đôi mắt đỏ bừng, ôm đứa trẻ quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy ra nhưng bị đông cứng, lạnh đến đau. "Bác sĩ Tống, cầu ngươi cứu nhà ta bảo bảo, nàng mới bốn tháng..."
Bão tuyết dẫn đến thành phố S cúp điện, chính quyền luôn an bài người sửa gấp, nhưng bệnh viện dùng lượng điện lớn, lại vì bão tuyết đứt quãng cúp điện, dẫn đến máy biến thế bị thiêu. Nhân viên sửa gấp vì quá lạnh, trong quá trình sửa bị điện giật bỏ mình, hoặc từ chỗ cao rơi xuống bỏ mình, hoặc tay đông lạnh đến cứng đờ, không thể sửa.
Thật vất vả sửa xong, lại vì bão tuyết cúp điện, dần dà, nhân viên không muốn sửa, dù trả lương cao cũng không đi. Trong quá trình sửa, bệnh viện dùng dự phòng điện, nhưng dự phòng điện dùng xong, họ dùng dầu diesel phát điện, nhưng dầu diesel hữu hạn, không thể nhanh chóng chuyển vận. Sau đó, có người nháo sự, làm hỏng máy phát điện dầu diesel, thời gian sửa quá dài, bệnh viện không thể cung cấp kiểm tra và trị liệu cơ bản.
Bệnh viện không thể khôi phục điện, không có điện, người bệnh không thể kiểm tra và trị liệu, thành phố S có hàng trăm bệnh viện lớn nhỏ, điện lực không khôi phục, người bệnh không thể kiểm tra và trị liệu, mọi người chỉ có thể chờ ở nhà.
Nhưng người bệnh chờ không được!
Khi biết trong tiểu khu có bác sĩ, mọi người đều đặt hy vọng vào bác sĩ Tống.
"Cho các ngươi một phút lăn ra khỏi tòa nhà 19, bằng không ta chém các ngươi!"
"Mỹ nữ không cần xúc động, chúng ta chỉ tìm bác sĩ Tống, có phải quấy rầy ngươi không, ngượng ngùng, chúng ta xem xong bệnh liền đi, tuyệt không chậm trễ ngươi nghỉ ngơi." Nam nhân bảo vệ hai nữ nhân, phòng bị nhìn Nguyễn Tường. Nguyễn Tường lười cùng họ vô nghĩa, chém thẳng đến họ. Ba người hoảng sợ, lập tức rời đi, nhưng nữ nhân ôm đứa trẻ vì quỳ lâu, hai chân lạnh lẽo chết lặng, không đứng lên, ngã quỵ trên mặt đất. Đường đao bổ tới, may mắn không chém trúng người, nhưng chém vào tường, tạo ra một chỗ hổng, rớt không ít bùn sa.
Nữ nhân sợ hét lên: "Đừng gϊếŧ ta..."
Nguyễn Tường gầm nhẹ: "Còn chưa cút?"
Người nam và nữ chạy trốn nghe động tĩnh quay đầu lại, thấy cảnh này hoảng sợ, lập tức quay đầu nâng nữ nhân rời đi.
Nguyễn Tường xách đao đuổi theo: "Nếu lại đến tòa nhà 19 ầm ĩ, ta liền chém chết các ngươi!" Đường đao chém vào tay vịn cầu thang, thanh thúy âm thanh sợ họ chạy càng nhanh, như có ác quỷ truy đuổi.
Nguyễn Tường quay đầu lại, thấy các hộ gia đình 1902, 1903, 1904 đi tới thang lầu, nhìn cô với vẻ sợ hãi. Bác sĩ Tống tiến lên: "Mỹ nữ, ngươi là hộ gia đình 1901 sao? Chúng ta chưa từng gặp mặt, phi thường xin lỗi, vì ta từ chối xem bệnh, làm phiền ngươi!"
"Hy vọng không cần có lần sau!" Nguyễn Tường lạnh lùng khiêng đao trở lại 1901. Tam người nhà nhìn theo cô, trong lòng có ý tưởng.
Chỉ là không nghĩ tới chính là, Nguyễn Tường trở lại 1901, thế nhưng thấy được Tạ Quân Ngật tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Nguyễn Tường bình tĩnh đóng cửa lại, đi vào phòng mình, đưa cho Tạ Quân Ngật một cái khăn tắm, “Tạ Quân Ngật, mau lau khô người!” Sau đó, cô tìm trong không gian quần áo nam, không biết Tạ Quân Ngật mặc size nào, nên chỉ có thể lấy ra size lớn nhất.
Nguyễn Tường không thể không thừa nhận rằng Tạ Quân Ngật có một thân hình hoàn hảo. Vai rộng, eo hẹp, tám khối cơ bụng rắn chắc, tất cả đều làm người ta không khỏi mơ màng. Đặc biệt là khuôn mặt cương nghị và tuấn mỹ của anh, thật sự là tuyệt sắc.
Nguyễn Tường lấy ra bộ quần áo lớn nhất từ đầu đến chân cho Tạ Quân Ngật mặc vào. Tạ Quân Ngật nhận quần áo, nhìn một đống quần áo và nhíu mày: “Ngươi thế giới này quần áo như thế nào mặc? Ta không mặc được!”
Nguyễn Tường dẫn Tạ Quân Ngật về phòng, hắn bị lạnh đến nỗi nổi da gà toàn thân nhưng lại không kêu lạnh. Sau đó Nguyễn tường lấy trong đống quàn áo ra chiếc qυầи ɭóŧ in hình Cậu bé bọt biển đưa cho Tạ Quân Ngật. Tạ Quân Ngật nhíu mày, màu sác này, hình thù này.
Nguyễn tường iền hướng dẫn Tạ Quân Ngật cách mặc qυầи ɭóŧ.
Tạ Quân Ngật nhìn qυầи ɭóŧ Hình Cậu bé bọt biển mà mặt đỏ bừng, quần này hắn nhìn là biết mặc như thế nào nhưng hắn không hỏi đồ lót, hắn hỏi các quần áo khác.
Nguyễn Tường dường như không thấy sựu quẫn bách của Tả Quân Ngật, liên túc lấy ra đồ thu đông, đồ giữ ấm, khoa tay múa chân trên người Tạ Quân Ngật nhưng cố ý không cẩn thận chạm vào da thịt hắn, nhìn hắn co rúm lại, trên mặt Nguyễn Tường liền hiện lên một nụ cười thật vui vẻ.