【Đây là... Cận Ngôn phải không nhỉ?】
Phụ thân Lục hơi sửng sốt, im lặng quan sát cậu thiếu niên, có chút ngạc nhiên.
Cậu bé sặc sỡ này lại là Cận Ngôn? Cháu trai của Cận Phương Quốc? Con gái ngoan của tôi không nhận nhầm chứ?
Nhà họ Cận, trong giới quân đội là một gia tộc nổi tiếng lừng lẫy, suốt nhiều đời làm quân, lập được nhiều chiến công lớn cho đất nước. Cận Phương Quốc thậm chí là cấp tướng, nghe nói cháu trai của ông ta cũng từ các đội quân nhỏ mà trưởng thành, vậy mà cậu thiếu niên trước mắt... ăn mặc như thế này có khi Cận lão gia sẽ đánh gãy chân cậu ta, chuyện này có phải là thật không?
Phụ thân Lục đang tự hỏi liệu con gái ngoan có nhớ nhầm không, thì tiếng lòng của con gái lại vang lên bên tai.
【Nhà họ Cận chính là mối quan hệ quân chính mà lão thái thái suốt ngày mơ ước có được, không biết lão thái thái mà biết được người mà bà coi thường lại là cháu trai yêu quý của Cận Phương Quốc thì liệu có hối hận đến nỗi nửa đêm ngồi dậy tự trách ‘mình thật ngu ngốc’ không nhỉ?】
Lục An An liếc nhìn Lục Dung Ngữ, người đang nói nhỏ bên cạnh Lục lão phu nhân, trên môi nở một nụ cười mỉa mai.
【Trong nguyên tác, vì kiểu tóc ma quái của Cận Ngôn và sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lục Dung Ngữ, lão thái thái đã công khai xỉ nhục nguyên chủ trước mặt mọi người, thậm chí còn tuyên bố rằng nguyên chủ sau này không được bước vào nhà cũ nữa, nhà họ Lục cũng sẽ không công nhận thân phận của nguyên chủ. Chuyện này không biết sao lại bị lan truyền ra ngoài, khiến cho nguyên chủ mới được tìm về đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu. Cha mẹ của nguyên chủ vì chuyện này mà mất đi rất nhiều tài nguyên.】
Cô lại tiếc nuối nhìn Cận Ngôn với phong cách "xuân tóc đỏ" bên cạnh.
【Vì sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lục Dung Ngữ và sự sỉ nhục của lão thái thái, nguyên chủ đã không cho Cận Ngôn cơ hội giải thích, trực tiếp đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Lục. Sau đó, Cận Ngôn đã tìm gặp nguyên chủ vài lần nhưng đều bị từ chối, nguyên chủ đã bỏ lỡ một cơ hội “ôm đùi” rồi.】
【Nhưng bây giờ... mình chắc chắn không thể bỏ lỡ cơ hội này.】
Lục An An không lộ vẻ gì, chỉ nhìn tay Cận Ngôn nhét vào túi áo, rồi đưa ánh mắt với ba phần xin lỗi, ba phần bất đắc dĩ và bốn phần cầu cứu, mắt như sắp khóc, nói.
“Phiền cậu giải thích một chút cho mọi người nghe được không?”
Cận Ngôn nhìn theo ánh mắt của Lục An An, dù cảm thấy buồn cười nhưng vẫn nghiêm túc xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi không biết hôm nay cô mới về nhà, địa chỉ này là do Diệp đại sư cung cấp cho tôi. Tôi đến tìm cô là muốn nhờ cô chữa bệnh cho ông nội tôi, tôi tên là...”
“Chị ơi, bạn của chị... trang phục này khá là mới lạ đó.”
Lục Dung Ngữ vô tội nhìn cậu thiếu niên, trong ánh mắt thoáng qua sự khinh miệt.
Chữa bệnh? Quá nực cười. Lục An An mới bao nhiêu tuổi? Người này chắc chắn là được Lục An An mời đến để nói dối giúp cô ta, sao không tìm người nào nghiêm túc hơn một chút?
Phải biết rằng, nhà họ Lục cực kỳ ghét việc con cháu trong gia đình có quan hệ với những người không ra gì, Lục An An không những có liên quan mà còn nói dối, điều này đã động chạm tới giới hạn của lão thái thái. Cô ta đúng lúc lợi dụng cơ hội này để làm cho Lục An An mất mặt trước mặt mọi người.
“Chị ơi, bạn của chị nói là đến nhờ chị chữa bệnh cho ông nội của cậu ấy, có thật không?” Lục Dung Ngữ dùng giọng điệu ngạc nhiên, “Chị mới mười tám tuổi mà đã có y thuật sâu như vậy, em làm em gái, sau này nhất định phải học hỏi chị nhiều.”
Lục Dung Ngữ cố tình nâng cao giọng để mọi người xung quanh đều nghe được.
Lục An An dù trong lòng cười lạnh nhưng vẫn giữ vẻ mặt uất ức và khó xử.
“Em gái, dù cậu ấy có phải là bạn của chị hay không, nhưng... cắt lời khách như vậy chắc không tốt đâu nhỉ?”
Lục lão phu nhân liếc nhìn Lục Dung Ngữ một cái đầy trách móc, nhấc cằm lên.
“Cậu tiếp tục nói đi, cậu tên gì, là con nhà ai?”
【Ôi, lão thái thái nói câu này đúng là không khách sáo chút nào.】
Lục An An thích thú nhìn cảnh này.
Cận Ngôn có chút khó chịu với sự thù địch vô cớ của Lục Dung Ngữ và Lục lão phu nhân, nhưng vẫn kiềm chế bản thân, giới thiệu thân phận.
“Tôi tên là Cận Ngôn.”