Đến địa điểm đã hẹn, rất nhanh Giang Nhược Mân đã tìm được Văn Tịnh, "Nhân viên công chức các cậu rất nhàn sao, lúc này có thể đi ra ngoài dạo phố?"
“Nào có! Cậu có thành kiến đối với nhân viên công chức, tụi mình cũng bề bộn nhiều việc lắm đó, hôm nay là lãnh đạo của tụi mình bảo mình đi ra ngoài làm việc, mình đã sớm làm xong rồi nha, tranh thủ được nửa ngày rảnh rỗi." Văn Tịnh kéo lấy cánh tay Giang Nhược Mân theo thói quen.
Tuy rằng đã quen biết mười mấy năm, nhưng Giang Nhược Mân vẫn không thích tiếp xúc quá thân mật như vậy, túm cánh tay kia kéo ra ngoài, nhưng lại bị cô ấy kéo trở lại.
Còn chưa đi được bao xa, Văn Tịnh đã đặc biệt nhỏ giọng ra vẻ thần bí nói bên tai cô, "Lúc ăn cơm trưa còn có một người bạn cũng tới, mình nói trước với cậu một tiếng.”
Giang Nhược Mân nhướng một bên đuôi lông mày liếc nhìn cô, "Đây mà gọi là nói trước một tiếng?”
“Đúng vậy, lúc này còn không sớm sao? Chẳng lẽ phải thông báo trước một tháng cho cậu?" Văn Tịnh xem thường liếc cô một cái, cô còn không biết Giang Nhược Mân sao, nếu như nói trước sẽ giới thiệu cho cô một người phụ nữ làm quen, cô nhất định sẽ không đồng ý, "Được rồi, tới cũng tới rồi, người ta rất xinh đẹp, cậu nhìn nhiều một chút cũng không chịu thiệt.”
“Cậu mới quen bạn gái?” Giang Nhược Mân cũng không muốn làm bóng đèn, nếu như là bạn gái của Văn Tịnh, cô liền muốn về nhà, coi như ban ngày không ngủ được, đọc sách hay làm cái gì đó dù sao cũng đỡ hơn so với bị người khác hằn học.
"Cái đồ không có lương tâm nhà cậu, mình có thể để cho cậu lẻ loi một mình ở đó ghen tị sao?"
“Vì sao mình phải ghen tị, mình ghen tị với ai, cậu?" Giang Nhược Mân bĩu môi, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Văn Tịnh cũng phục cô rồi, "Chị ơi chị, chị tốt của mình, cậu chưa tìm được bạn gái, mình nào dám có bạn gái, có thể cho cậu làm bóng đèn sao, mình là người vô ý như vậy sao?!" Lại tiếp tục nói, "Là giới thiệu cho cậu làm quen, giáo viên tiếng Anh trường Thất Trung, cùng tuổi với chúng ta, đặc biệt dịu dàng hiền lành, là loại hình mà cậu thích đó.”
“Cậu đừng giới thiệu lung tung." Các người cho rằng chỉ có tình yêu dị tính mới có bạn tốt nhiệt tình giới thiệu đối tượng? Giống nhau thôi! Trước kia Giang Nhược Mân cũng từng gặp hai cô gái do Văn Tịnh giới thiệu, lần đầu tiên nhìn đã cảm thấy không thích hợp, rõ ràng những người kia đều là loại hình Văn Tịnh thích.
“Ôi, lần này mình đã rút ra bài học rồi, chắc chắn hợp khẩu vị của cậu, hơn nữa, người ta đã tự nói, đó là vô cùng thích nữ bác sĩ, cho nên mới giới thiệu cho cậu.”
“Ờ." Giang Nhược Mân lãnh đạm đáp lại.
“Không sao đâu, cứ tùy tiện ăn một bữa cơm, gặp mặt, không thích hợp thì dẹp thôi, cậu sợ cái gì." Văn Tịnh vì bạn thân của mình mà tan nát cõi lòng, quá bị động, nếu như không phải mình lôi kéo cô gặp thêm nhiều phụ nữ, phỏng chừng cô đã có thể trực tiếp cạo tóc xuất gia rồi.
Giang Nhược Mân đi theo Văn Tịnh vào một quán lẩu, kỳ thật cô không thể ăn cay, cho nên cũng không thích ăn lẩu cho lắm, nhìn trong tiệm một chút, khẽ nhíu mày, "Nhất định phải ăn lẩu sao?"
“Đây không phải là do người ta thích ăn sao, yên tâm, mình gọi nồi uyên ương." Văn Tịnh ngẩng đầu nhìn vào vị trí bên trong, sau đó vẫy tay với một người trong đó, bên tai vang lên tiếng chửi bậy nhàn nhạt, "Cậu quen biết nhiều người như vậy từ đâu thế.”
"Thì, mọi người trò chuyện một chút thì quen biết, bạn bè của bạn bè gì đó, rất bình thường mà, là vòng giao tiếp của cậu quá hẹp đấy." Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới bên cạnh bàn.
“Nào, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là bạn thân của tôi, Giang Nhược Mân." Sau đó lại cười chuyển sang bên kia, "Đây là Lý Hiểu Vân, cô giáo Lý.”
Sau khi giới thiệu xong, Văn Tịnh bèn cầm thực đơn bắt đầu gọi món, "Hiểu Vân, cô có đói bụng không? Nhược Mân vừa tan ca đêm còn chưa ăn cơm, trước tiên gọi chút gì đi, cô cũng ăn trước một chút, đợi giữa trưa chúng ta lại đi ăn cái khác.”
Cô gái ngồi đối diện với họ dịu dàng cười cười, rất là tâm lý nói, "Không sao, có điều buổi sáng mà ăn lẩu có phải không tốt lắm hay không, bằng không chúng ta đổi chút món ăn thanh đạm?"