Thẩm Hàn quan sát sắc mặt đối phương, lặng lẽ ghép thêm vài mảnh vào bức tranh nhận thức của cô về thế giới này. Cô nhận ra, trình độ văn minh của nơi đây có lẽ không khác nhiều so với thế giới trước khi cô xuyên không. Những điểm khác biệt, có lẽ cần đợi đến khi ra khỏi đây, vào thành phố mới có thể học hỏi thêm.Thấy Cố Quân Uyển mãi không nhận dao, Thẩm Hàn đành nhẹ nhàng đặt con dao xuống trước mặt cô ấy.
Sau đó, cô đứng lên, giọng nói nhẹ nhàng: “Cô không nói gì, tôi coi như chúng ta đã thỏa thuận nhé. Cô nghỉ ngơi thêm chút đi, tôi đi chuẩn bị bữa tối.”
Cô gái rời đi gọn gàng như một cơn gió, mang theo cả áp lực và hương tuyết tùng quyến rũ dễ khiến người khác mê đắm.
Cố Quân Uyển thu lại ánh mắt, đưa tay nhặt con dao phẫu thuật nhỏ trên mặt đất. Chuôi dao còn vương chút hơi ấm, kèm theo hương thông thanh mát, áp vào lòng bàn tay khiến cô ấy bất giác nảy sinh một cảm giác quyến luyến.
Đây là một tín hiệu vô cùng nguy hiểm!
Cố Quân Uyển nhanh chóng cất dao, ngón tay chạm lên sau gáy, xác nhận miếng dán ngăn cách vẫn nguyên vẹn, lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù thế nào, sự thật là cô ấy đã bất tỉnh hơn hai giờ đồng hồ. Đối phương không làm gì cô ấy, lại còn trả dao, những hành động này quả thực có thể tin tưởng phần nào.
Nhưng cô ấy cũng không vì thế mà hạ thấp cảnh giác. Sai lầm lớn nhất đời cô ấy là đã đặt niềm tin vào người mà cô ấy tin tưởng nhất.
Màn đêm buông xuống, nhuộm cả khu rừng thành một màu mực đen đặc.
Duy chỉ có một hang động nhỏ sâu trong rừng, tựa như phát ra ánh sáng duy nhất giữa đất trời.
Thẩm Hàn chuẩn bị xong bữa tối, chuyển giá gỗ xiên gà nướng sang một bên, rồi gọi về phía trong hang: “Bạn học Cố, chuẩn bị ăn gà nào!”
Cố Quân Uyển khi nãy không nói tên đầy đủ, nên Thẩm Hàn liền láu cá nghĩ ra cách gọi này.
Dù sao trông đối phương cũng giống một sinh viên, gọi vậy không sai.
Tiếng gọi vừa dứt, bạn học Cố vẫn không đáp lại.
Thẩm Hàn nhìn kỹ, thấy cô đang nằm gục bên một tảng đá nhô lên, tựa như đã ngủ say.
Cô bước tới, ngồi xổm cạnh tảng đá, do dự lên tiếng: “Bạn học Cố, cô không đói à? Dậy ăn rồi ngủ tiếp cũng được mà.”
Không ai trả lời, chỉ có mùi hương mai nhè nhẹ thoang thoảng trong không khí, như muốn len vào lòng người.
Thẩm Hàn nhíu mày, thử đưa tay áp lên má đối phương, thấy nóng rực.
“Phát sốt sao?”
Cô lẩm bẩm, nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cơ thể đối phương để đặt nằm xuống.
Ngay lúc đó, ánh mắt Thẩm Hàn lóe lên, cô nhận ra sau gáy Cố Quân Uyển có một miếng dán tròn.
Miếng dán đã thấm ướt gần hết, để lộ một “vết thương” nhỏ, kỳ lạ ẩn bên dưới.
Thẩm Hàn cũng không biết mình bị làm sao, khi cô nhìn thấy vết thương nhỏ ấy, cảm giác trái tim đập mạnh, máu sôi sục vào lúc chiều lại trào dâng khắp cơ thể.
Răng nanh như mầm cây sau mưa, đâm chồi nảy lộc, mùi hương thanh tao, thanh nhã của hoa mai lạnh tỏa ra trên đầu lưỡi, bùng nổ.
Cô giơ tay vén mái tóc đen của Cố Quân Uyển, một ham muốn mãnh liệt và nguyên thủy thúc đẩy cô từ từ tiến gần về phía sau cổ của đối phương, tìm kiếm vết thương kỳ lạ ấy.
Hương thơm lạnh lẽo của mai trắng len lỏi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng dây thần kinh nhạy cảm của Thẩm Hàn.
Miếng dán che dấu vốn đã mất đi độ bám dính, giờ đây dưới hơi thở ấm áp của cô càng trở nên vô dụng.
Đôi môi Thẩm Hàn nhẹ nhàng cắn lấy một góc miếng dán, gỡ bỏ nó khỏi sau gáy của Cố Quân Uyển.
Cô cúi người xuống, lại gần người phụ nữ đang bất tỉnh tựa vào tảng đá.
Suy nghĩ của Thẩm Hàn bị thay thế hoàn toàn bởi một khao khát chiếm hữu chưa từng có, thôi thúc cô đặt lên làn da đỏ ửng kia một nụ hôn.
Động tác của cô dịu dàng, như thể đang hôn lên một món đồ sứ tinh xảo và dễ vỡ.
Cô cẩn thận tránh vết thương nhỏ ở sau gáy, chỉ khám phá xung quanh một cách đầy trân trọng.
Đúng lúc ấy, Cố Quân Uyển đột nhiên tỉnh giấc!
Khi ý thức còn chưa kịp trở lại hoàn toàn, nỗi sợ hãi sâu sắc đã lấp đầy tâm trí cô ấy.
Cô ấy hối hận vì đã để mình ngủ say bên cạnh một Alpha có thân phận khả nghi.
Dù đối phương trước đó thể hiện mình hoàn toàn vô hại, nhưng hành động cố gắng đánh dấu cô ấy lúc này đã là điều không thể chối cãi!