Yên Nhiên Tuyết đứng giữa rừng trúc, từng cơn gió nhẹ mang theo linh khí nồng nàn phảng phản xung quanh, nhưng như có một bức tường vô hình ngăn cản nàng hấp thụ chúng. Dù đã cố gắng tập trung hết khả năng, lắng nghe từng nhịp thở của trời đất, vạn vật xung quanh, linh khí vẫn chỉ xoay quanh cơ thể nàng, không thể nào xuyên qua được. Một cảm giác trống rỗng khiến cho Yên Nhiên Tuyết vô cùng khó chịu. Người tu tiên nào cũng cần linh khí để nâng cao đạo hành, nhưng nàng lại như kẻ đứng bên ngoài cuộc chơi, vô lực mà bất lực.
“Vì sao... tại sao ta không thể bước vào con đường tu đạo chân chính?”
Yên Nhiên Tuyết cắn chặt môi, ý nghĩ cuối cùng lóe lên trong đầu: “Hệ thống... giúp ta với. Ta không thể nạp linh khi vào cơ thể.”
Âm thanh quen thuộc của hệ thống vang lên trong tâm trí, máy móc nhưng đầy uy quyền: “Yêu cầu tiếp nhận. Đang phân tích vấn đề.”
Tuyết nhắm mắt chờ đợi, trong lòng dâng lên chút hy vọng mong manh. Tuy nhiên, sau vài nhịp tim, tiếng hệ thống lại vang lên, lạnh lùng vô cảm: “Không tìm thấy nguyên nhân cụ thể. Vấn đề vượt ngoài khả năng xử lý của hệ thống.”
Yên Nhiên Tuyết siết chặt nắm tay, nỗi thất vọng dâng trào thành một ngọn lửa không thể kìm nén. Trong lòng nàng gào lên với hệ thống: “Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy? Vì sao lại để ta xuyên vào một cơ thể vô dụng thế này?”
Hệ thống đáp lại bằng giọng đều đều, chẳng hề thay đổi dù nghe thấy sự phẫn nộ của nàng: “Đây là lựa chọn tối ưu dựa trên thông tin ban đầu. Cơ thể này sở hữu tiềm năng lớn theo lý thuyết.”
“Tiềm năng lớn ư?” Tuyết bật cười lạnh, mắt ngấn lệ nhưng trong giọng nói chỉ có cay đắng. “Tiềm năng lớn đến mức không thể nạp nổi một tia linh khí? Để tu tiên, cái thứ duy nhất cần là linh khí, nhưng ta chẳng thể nào có được. Ngươi gọi đây là tối ưu sao?”
Hệ thống im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng, vẫn là giọng nói máy móc quen thuộc: “Hệ thống không thể dự đoán những yếu tố ngoài ý muốn.”
“Vậy nên ta bị kẹt lại trong cơ thể tàn phế này,” nàng thở dài, ánh mắt đượm buồn, như dần chìm vào bóng tối của tuyệt vọng. "Một cơ thể không thể tu hành, không thể tiến lên, chỉ có thể đứng ngoài nhìn người khác phi thăng. Đây là cái mà ngươi gọi là cơ hội sao?"
Hệ thống không đáp
Yên Nhiên Tuyết cười khổ, buộc bản thân bình tĩnh lại, rồi thì thầm: “Nếu ngươi đã đưa ta vào thế giới này, lẽ nào ngươi không có cách nào khác để giúp ta sao?”
Hệ thống mất một lúc lâu mới trả lời, dường như đang cố gắng tìm kiếm giải pháp trong kho dữ liệu rộng lớn của nó. “Đang tìm kiếm phương án...”
Tuyết ngậm ngùi đợi chờ, nhưng cuối cùng, tiếng hệ thống vang lên, vẫn lạnh lùng vô cảm như trước: “Không có phương án nào phù hợp. Cơ thể hiện tại không thể nạp linh khí, không tồn tại biện pháp khắc phục trong điều kiện hiện tại.”
Nàng chợt cứng người, cảm giác như mọi hy vọng đã tan vỡ. "Thế nghĩa là... ngươi thực sự không thể làm gì sao?”
“Đúng vậy," hệ thống đáp, không chút do dự, "tình trạng này nằm ngoài khả năng hỗ trợ của hệ thống."
Yên Nhiên Tuyết bật cười cay đắng. Hóa ra hệ thống mà nàng từng xem là niềm tin cuối cùng cũng chẳng thể làm gì hơn. "Vậy ra ngươi chỉ có thể đưa ta vào một thân xác vô dụng rồi bỏ mặc ta sao?" Giọng nàng trĩu nặng thất vọng. "Nếu sớm biết là như vậy, có lẽ ta chẳng nên đến đây làm gì."
Hệ thống lại rơi vào im lặng.
Sau một thoáng im lặng, hệ thống lên tiếng, lần này nghe như cố gắng truyền tải chút... an ủi? “Xin đừng nản chí. Trong vô số trường hợp xuyên qua, một số Ký chủ đã từng thành công khi gặp thử thách tương tự. Có câu nói rất hay. Khi cuộc sống cho bạn quả chanh... hãy pha nước chanh."
Yên Nhiên Tuyết giật mình, khóe môi giần giật. “Nước chanh ư?” Nàng thở dài ngao ngán. “Ta ở thế giới tu tiên, thứ ta cần là linh khí, không phải nước chanh!”
Hệ thống dường như không nắm bắt được chút mỉa mai trong giọng nói của nàng, mà vẫn tiếp tục động viên bằng tông giọng máy móc: “Suy nghĩ tích cực sẽ giúp ích. Nhiều nhân vật chính trong các tiểu thuyết tiên hiệp bắt đầu bằng một thân xác yếu kém, nhưng cuối cùng đạt đến đỉnh cao... Tuy chỉ là giả thuyết, nhưng có thể nó cũng sẽ áp dụng được cho ngài.”
Yên Nhiên Tuyết trừng mắt nhìn vào không trung, không biết nên cười hay khóc. “Đúng là ta đang ở trong tiểu thuyết thật đấy, nhưng ngươi là hệ thống của ta, không phải khán giả ngồi đọc bên ngoài. Ngươi có thể ngừng trích dẫn câu chuyện người khác được không?”
Hệ thống lại ngừng một lát, rồi nhẹ nhàng đáp lại, như thể đang cố tìm từ phù hợp. “Xin đừng mất tinh thần. Có thể Ký chủ chỉ cần thêm chút... kiên nhẫn. Thực sự, nếu ngài có lòng tin vào bản thân, mọi thứ đều có thể. Biết đâu vận may hoặc cơ duyên nào đó sẽ đến với Ký chủ.”
Lần này, Yên Nhiên Tuyết thực sự bật cười thành tiếng. “Thôi được rồi, ngươi được phép BIẾN ĐIIIIIIIII”.
“Vâng thưa ký chú” Hệ thống biến mất.
Sau một hồi tập trung toàn lực, Yên Nhiên Tuyết thử mọi cách mà mình nghĩ ra để điều động chút linh khí, nhưng vẫn chẳng có tiến triển gì. Đã thử tất cả mọi cách, đã thử vận hành pháp quyết hệ thống gợi ý, nàng còn thử cả những cách kỳ quặc như ngồi thiền dưới ánh trăng... nhưng đáp lại chỉ là sự mệt mỏi không gì bù đắp nổi.
Cuối cùng, Yên Nhiên Tuyết thở dài ngao ngán, quẳng hết mọi suy nghĩ và thất vọng sang một bên, lê bước nặng nhọc trở về phòng. Nàng ngã người xuống giường, chẳng thèm để ý đến tư thế. Thân thể rã rời như vừa chiến đấu với cả thế giới, và không đầy một khắc sau, nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Hệ thống vẫn âm thầm hoạt động, chờ đợi nàng tỉnh dậy. Trong tiềm thức của nàng, tiếng hệ thống khẽ khàng vang lên, như thể vẫn đang cố gắng động viên trong lúc nàng ngủ: “Ký chủ... có lẽ ngài chỉ cần kiên nhẫn hơn một chút nữa...”
Nhưng Yên Nhiên Tuyết đã say ngủ, chẳng hề nghe thấy. Và đêm đó, dù không thành công trong việc tu luyện, ít nhất nàng cũng có được một giấc ngủ bình yên, tạm thời quên đi những thất bại của mình.
Sáng hôm sau, Yên Nhiên Tuyết vừa bước ra sân đã thấy các đồng học xung quanh đang chăm chỉ tu luyện. Từng tia linh khí lấp lánh như những sợi tơ mỏng manh, theo hơi thở của họ chảy vào trong cơ thể, quanh người ai nấy đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, dấu hiệu của linh lực được tích tụ.
Ánh mắt nàng bất giác dừng lại ở một nữ đồng học cả cơ thể linh khí xung quanh cô ấy đã đậm và rõ rệt hơn. Chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà người khác đã tiến thêm một bậc. Trong khi nàng vẫn đứng đó, tay không nạp nổi chút linh khí nào, tu vi chẳng nhúc nhích.
Yên Nhiên Tuyết cố gắng nén lại cảm giác chua xót trong lòng, nhưng nụ cười khẽ nhạt trên môi đã nói lên tất cả. Bao nhiêu lần nàng thử tu luyện, bao nhiêu lần thất bại. Cơ thể này như một hòn đá vô dụng giữa dòng sông linh khí cuồn cuộn, bị bỏ lại phía sau khi người khác không ngừng tiến bước.
Cảm giác tủi thân lặng lẽ đè nặng trong l*иg ngực, nhưng nàng vẫn giả vờ thờ ơ, bước qua bọn họ với dáng vẻ bình tĩnh.
Yên Nhiên Tuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt dõi theo những bóng người lướt qua bầu trời trong xanh, để lại vệt sáng nhẹ nhàng như sao băng. Các đồng học trên không trung cưỡi kiếm, thân ảnh uyển chuyển và đầy khí chất. Tiếng cười nói vang vọng xuống, lẫn trong gió là những câu động viên nhau, những tiếng hò reo khi một ai đó học được cách giữ thăng bằng hoặc tăng tốc.
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng nàng không khỏi dâng lên một cảm giác lạc lõng. Những người đồng học ấy, cùng nàng bước vào môn phái, nhưng giờ đã tiến xa hơn hẳn, còn nàng lại chẳng thể vượt qua bước cơ bản nhất: nạp linh khí. Họ đã có thể ngự kiếm bay, còn nàng… chỉ có thể đứng dưới mặt đất, như một cái bóng bị bỏ lại phía sau.
Yên Nhiên Tuyết thở dài, một nỗi bất lực đè nặng trong lòng. Đôi lúc, nàng tự hỏi không biết bản thân sẽ còn phải chịu đựng cảm giác này bao lâu nữa, phải nhìn người khác bay xa mà mình chỉ có thể chôn chân tại chỗ, với một thân xác dậm chân nơi đáy của thế giới tu tiên.
Nàng khẽ lẩm bẩm: "Hóa ra... Ta thực sự không thuộc về thế giới này sao?"
Thời gian thấm thoắt, một tháng trôi qua, và với Yên Nhiên Tuyết, mỗi ngày đều trở thành một thử thách... của sự chịu đựng.
Sáng nào nàng cũng ngồi thiền, hít vào... thở ra... tập trung tinh thần hết sức, cố cảm nhận dòng linh khí len lỏi vào cơ thể. Nhưng kết quả thì vẫn như cũ. Không. Một. Chút. Linh. Khí.
Đã vậy, mỗi khi nàng mở mắt, các đồng học lại nhìn nàng với ánh mắt thương cảm và cũng có một số người phấn khích vì sự tiến bộ của họ đã vượt qua cô rất nhiều. Một người đột phá cảnh giới trúc cơ, một người khác điều khiển linh khí thành hình. Yên Nhiên Tuyết nhìn tất cả, mỉm cười mà như cắn răng chịu đựng.
Có một ngày, nàng quyết định thử thêm chút sáng tạo: nằm ngửa trên bãi cỏ, nghĩ rằng linh khí sẽ dễ dàng "rơi xuống" mà thấm vào người hơn. Nhưng không, ngoài vài con kiến mò tới, linh khí vẫn lảng tránh nàng như kẻ tránh bệnh dịch.
Một tháng trôi qua, kết quả nàng đạt được chỉ là đôi chân tê rần vì ngồi thiền quá lâu, thêm vài vết muỗi đốt vì ngồi tập trung quá nhiều ngoài trời. Yên Nhiên Tuyết đành tự trấn an mình: "Không tu được thì… ít nhất cũng rèn luyện sức bền."
Đúng lúc Yên Nhiên Tuyết nằm dài trên bãi cỏ, nhìn bầu trời mà tự vấn nhân sinh, hệ thống lại xuất hiện, giọng điệu đầy khích lệ như thể nàng sắp thành tiên tới nơi.
“Chúc mừng Ký chủ! Ngài đã hoàn thành. Bước đầu tiên của con đường tu luyện chính là kiên nhẫn. Thành tựu này rất đáng khen ngợi!”
Tuyết nhíu mày. “Ngươi... ngươi vừa nói gì cơ? Ta ngồi cả tháng mà không nạp nổi một tia linh khí, thế mà ngươi bảo là đáng khen ngợi?”
Hệ thống không chút nao núng, giọng đều đều như đang trích dẫn triết lý thâm sâu nào đó: “Đúng vậy! Chỉ có người thực sự kiên trì mới có thể ngồi thiền cả tháng mà không từ bỏ. Đây là biểu hiện tuyệt vời của phẩm chất… gọi là bền bỉ.”
Yên Nhiên Tuyết bật cười khổ, ngồi bật dậy, lắc đầu ngao ngán. “Kiên nhẫn thì cũng được gì, ngươi có cách nào giúp ta nạp linh khí không?”
Hệ thống im lặng một lúc, sau đó đáp lại đầy lạc quan: “Hiện tại thì chưa có cách, mỗi ngày hệ thống đều tra dữ liệu tìm kiếm thông tin để giúp Ký chủ nhưng vẫn chưa có kết quả. Nhưng Ký chủ chỉ cần tiếp tục kiên trì! Biết đâu ngày mai, hoặc ngày kia, hoặc tháng tới… ngài sẽ đạt được kết quả bất ngờ!”
Yên Nhiên Tuyết thở dài, nhìn chằm chằm vào không trung như muốn xuyên qua cả thế giới mà gắt với hệ thống của mình. “Ngươi nên im đi. Nếu kiên trì mà không có kết quả… ta sẽ... kiên trì... mắng ngươi suốt ngày!”
Hệ thống vẫn giữ giọng điệu tươi tỉnh: “Hệ thống luôn sẵn sàng tiếp nhận mọi lời động viên của Ký chủ!”
Yên Nhiên Tuyết: “….”
Yên Nhiên Tuyết mệt mỏi, đã không thể tu luyện, ở lại đây chỉ thêm buồn bã. Cô bèn đến gặp lão sư để xuống núi thư giản một chút, cô cúi đầu thật thấp, giọng đầy chán chường.
“Thưa lão sư, ta muốn rời tông….” Yên Nhiên Tuyết vẫn chưa nói xong thì Lão sư đã lên tiếng cắt ngang rồi nhìn nàng.
“Sao lại muốn rời đi? Con đường tu tiên vốn đã khó khăn, đôi khi bế tắc là điều bình thường.”
Nàng cười khổ, chỉ tay vào ngực mình, ngữ điệu pha chút châm biếm: “Nhưng thưa lão sư, bế tắc của ta là… không thể hấp thu một chút linh khí nào. Đến nay đã một tháng rồi, mà linh khí chẳng thèm vào người con dù chỉ là một sợi tơ.”
Lão sư nghe vậy, nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng trầm ngâm nói: “Thử kiên trì thêm chút nữa xem sao. Có thể là do cơ thể con chưa sẵn sàng, cũng có thể là duyên chưa đến.”
Yên Nhiên Tuyết cố nén tiếng thở dài. “Thưa lão sư, duyên thì mãi không đến, mà các đồng học thì sắp phi thăng lên trúc cơ cảnh gần hết!...”
Lão sư nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, ánh mắt thoáng chút xót xa. "Được rồi, ta sẽ sắp xếp cho con đến Tàng Thư Giản trước khi rời tông. Nơi đó có nhiều điển tịch cổ, biết đâu con sẽ tìm được chút gợi ý hoặc câu trả lời cho bế tắc của mình.”
Yên Nhiên Tuyết gật đầu cảm tạ. Thế là, từ hôm đó, nàng bắt đầu những ngày tháng buồn tẻ ở Tàng Thư Giản, nơi mà dường như tất cả việc tu tiên đều được ghi chép lại, chỉ tiếc là chẳng ai bảo đảm sẽ có một đáp án nào dành cho một kẻ không thể hấp thu linh khí như nàng.
Vài ngày sau khi nhận được sự chấp thuận của lão sư, Yên Nhiên Tuyết thu dọn một ít hành lý, rời tông môn mà lòng như trút được gánh nặng. Không còn phải chịu cảnh ngồi thiền cả ngày rồi nhận lại sự thất vọng, nàng giờ đây tự do khám phá thế giới bên ngoài.
Bước vào rừng sâu, nàng thích thú ngắm nhìn phong cảnh thiên nhiên, hít thở không khí trong lành. Đã lâu rồi nàng mới có cảm giác nhẹ nhõm như thế này. Cũng chẳng cần lo việc tu luyện, không có linh khí thì đã sao? Ít nhất nàng còn được tận hưởng sự thanh thản mà không ai ép buộc.
Sau một ngày dài lang thang dọc con đường làng, Yên Nhiên Tuyết tìm được một chỗ nghỉ dưới tán cây lớn bên dòng suối nhỏ. Ánh trăng rọi xuống, chiếu sáng làn nước lấp lánh như ngân hà.
Nàng khẽ mỉm cười, cảm giác nhẹ nhàng đến lạ. Bao nhiêu gánh nặng và thất vọng đã tan biến cùng làn gió đêm mát rượi. Nằm xuống bãi cỏ mềm mại, nàng kéo áo choàng lại, nhắm mắt thư giãn.
Không còn lo toan về tu luyện, không còn bận tâm về những ánh mắt đồng môn, không còn đau đáu chuyện nạp linh khí, Yên Nhiên Tuyết từ từ chìm vào giấc ngủ yên bình. Cơn gió nhẹ nhàng ru nàng vào mộng đẹp, mang theo những mảnh ký ức êm đềm về cuộc sống bên ngoài thế giới tu tiên.
Đêm ấy, nàng ngủ một giấc sâu, bình yên đến nỗi như thể mọi muộn phiền đã hoàn toàn tan biến khỏi tâm trí. Giữa đất trời bao la, nàng trở thành một phần của màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại cảm giác an yên và tự tại mà bấy lâu nàng hằng ao ước.