Chỉ thấy chàng trai dùng một động tác gập gối rất đơn giản, mắt cá chân đã rút khỏi lòng bàn tay hắn, không do dự đá về phía vai phải của hắn.
Động tác nhanh nhẹn linh hoạt, lại cực kỳ chuẩn xác đánh trúng vào chỗ từng bị thương trước đây của hắn.
Thân thể Caesar lảo đảo lùi về sau hai bước, sắc mặt lạnh lẽo ôm lấy vai.
Caesar không lâu trước đây từng bị trật khớp vai phải do huấn luyện, chuyện này chỉ có vài người trong gia tộc Audria biết.
Khả năng quan sát của người này...
Dịch Dã không cho hắn thời gian phản ứng, khuỷu tay liên tiếp tấn công, lực đạo không tính là nặng, nhưng vị trí tấn công vô cùng tinh diệu, chỉ cần hắn không đỡ được một chút là sẽ lập tức ngã.
Nếu như vừa nãy Caesar còn nghĩ đó chỉ là trùng hợp, thì bây giờ có thể hoàn toàn khẳng định, người này, tuyệt đối có kinh nghiệm chiến đấu hoặc đối kháng lâu dài.
Không nói được thực lực, nhưng mạnh như hắn.
Caesar đã lâu không gặp nhân vật như vậy, hơi thở phấn khích trở nên gấp gáp: "Cậu rốt cuộc là ai!"
Dịch Dã không trả lời.
Cậu đột nhiên chỉ ra ngoài cửa sổ, Caesar theo bản năng nhìn theo, giây tiếp theo đột nhiên cứng đờ.
Cộp!
Một cơn đau dữ dội lan từ đầu xuống, trước mắt Caesar hoa lên, thân thể thẳng tắp ngã xuống đất, trong tầm nhìn tất cả đều chồng chéo lên nhau.
Trong cơn mơ hồ, hắn thấy trong tay chàng trai có một cây gậy bóng chày...
"Đồ khốn..."
Chưa nói hết câu, hai mắt đảo một vòng đã ngất đi.
Dịch Dã giơ chân đá đá Caesar, thấy hắn thực sự đã ngất, liền tháo mũ trùm xuống, lộ ra một khuôn mặt cười toe toét, ôm gậy bóng chày ngồi xổm xuống.
【Ký chủ, ta tưởng cậu muốn thắng bằng vũ lực chứ.】
Giọng điệu của hệ thống mang chút chê trách.
Dịch Dã chọc chọc mặt Caesar: "Dù sao sau này cũng là bạn cùng phòng, tôi không có ý định đánh nhau thực sự với cậu đâu, không thì trông tôi giống như mấy phần tử hiếu chiến ấy."
【...】
"Nhưng không hổ là nhân vật công chính, quả nhiên lợi hại hơn tôi tưởng tượng nhiều."
Dịch Dã kéo ống quần chân phải lên, lộ ra mắt cá chân thon gầy đã bầm tím, chỉ hơi động đậy một chút đã không nhịn được phải xuýt xoa.
Sức mạnh của Caesar · Audria còn mạnh hơn dự tính của cậu gấp mấy lần, lúc đó nếu không rút ra nhanh như vậy, bị bóp nát xương là chuyện đương nhiên.
Đây chính là năng lực của thể chất cấp SSS sao? Nghe nói vẫn chưa khai phá hoàn toàn, thật đáng sợ.
【Nếu bị phát hiện thì sao?】
"Tôi xịt một chút đồ, hắn ngửi thấy chỉ nghĩ tôi là Alpha, nhiều lắm là nghĩ đến Omega thôi, nhất thời không đoán ra Beta đâu. Nếu hắn thật sự phát hiện ra... Đến lúc đó tính sau, tôi thấy đầu óc hắn không tốt lắm."
【...Ký chủ xịt nước hoa à?】
"À, cái đó à."
Cậu cười lên, móc từ trong túi quần ra một chai xịt nhỏ: "Chai xịt phòng chuyên dụng cho nhà vệ sinh nhà tôi, còn là mùi rượu rum nữa, thú vị không?"
Hệ thống im lặng nghẹn lời.
Không nói chuyện phiếm nữa, Dịch Dã trói Caesar lại kéo đến dựa vào tường, tiện tay xử lý luôn hung khí gậy bóng chày, sau khi bài trí lại lớp học về như lúc trước. Lớp học này một lúc lâu không có ai đến, Caesar được phát hiện ít nhất cũng phải vài tiếng sau, lúc đó lễ nhập học đã sớm kết thúc rồi.
Nghĩ đến đây, Dịch Dã đột nhiên cúi đầu xem giờ, toàn thân giật mạnh một cái: "Chết rồi! Đã gần một tiếng trôi qua! Chết tiệt, em trai chắc chắn sẽ mắng chết tôi mất."
Cậu vội vàng thu dọn đồ đạc lẻn về hội trường.
Lễ nhập học quả nhiên đã kết thúc, vừa hay gặp học sinh lục tục rời đi.
Dịch Dã đi ngược dòng người tìm bóng dáng Bạch Xuyên khắp nơi, một đường tìm đến hậu đài, nhưng người ở hậu đài cũng đã giải tán gần hết. Cậu tùy tiện túm lấy một học sinh hỏi thăm, đối phương nói Bạch Xuyên đã rời khỏi hậu đài từ vài phút trước.
"Biết vậy tôi nhanh hơn một chút rồi." Bóp bóp thái dương đang đập thình thịch, không dám tưởng tượng kết cục khi bị Bạch Xuyên tóm được: "Không biết bây giờ đi xin lỗi còn kịp không..."
"Không kịp nữa rồi."
Giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau.
Dịch Dã xoay người, đối diện với khuôn mặt vô cảm của Bạch Xuyên.
"Em trai!" Cậu toe toét cười: "Em nghe anh giải thích, thực ra anh là đi —"
Bạch Xuyên bình tĩnh cắt ngang: "Lời của tôi, đối với cậu không quan trọng đến thế sao?"
Bạch Xuyên đã đợi cậu rất lâu.
Trong hội trường ồn ào náo nhiệt, Bạch Xuyên chẳng quan tâm đến ai, hắn lạnh lùng đọc bài phát biểu đã chuẩn bị từ trước, ánh mắt lướt qua từng khuôn mặt xa lạ trên khán đài.
Nhưng người duy nhất hắn muốn gặp, lại không có ở đó.
Anh trai của hắn, đã để hắn cô đơn một mình ở nơi này.
Dịch Dã biết hắn chắc chắn đang giận.
Bạch Xuyên là người nghiêm túc tuân thủ lời hứa, dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, cũng không bao giờ vắng mặt hay đến muộn.