Phó Thiếu Đình nhìn Tô Chính Quốc, lúc này mới hơi bình tĩnh lại. Ánh mắt sắc bén dừng lại trên mặt Tô Tiểu Lạc, rồi đặt bùa bình an lên bàn.
“Đây là cái gì?” Tô Chính Quốc hỏi.
“Một tấm bùa bình an giá một trăm đồng .” Phó Thiếu Đình đáp.
“Một trăm đồng tiền một cái, sao không đi ăn cướp đi?” Tô Chính Quốc nhíu mày, “Thiếu Đình, loại người lừa gạt này, phải lập tức bắt lại.”
“Ông nội cũng cho rằng nên bắt lại, đúng không?” Phó Thiếu Đình nhếch môi, mang theo chút trào phúng.
“Ông nội, ông nói như vậy là không đúng rồi. Ông biết con làm cái bùa bình an này tiêu tốn bao nhiêu công sức sao? Từ chọn nguyên liệu đến chế tác, mỗi bước đều rất tỉ mỉ, làm sai một bước là hỏng luôn.” Tô Tiểu Lạc giải thích, tự biện hộ cho mình.
“Con từ nhỏ luyện tập vẽ bùa, chính là tu hành suốt ba năm, lãng phí công sức nguyên liệu cũng không giá trị bằng con số này sao.”
“Huống chi, giá này là Đường Tiểu Thiên ra, không phải là con.”
Tô Tiểu Lạc có chút ủy khuất.
Phó Thiếu Đình hừ lạnh một tiếng, cái kẻ lừa đảo này lúc nào cũng miệng lưỡi dẻo: “Bùa này cũng không đáng giá một trăm đồng! Dưới chân núi, một cái bùa bình an cũng không tới một đồng!”
“Cái gì không đáng giá? Mấy cái bùa bình an lừa người bên ngoài sao có thể so với của tôi?”
Tô Tiểu Lạc nóng nảy: “Bùa này là tôi rót vào pháp lực, có thể tiêu tai giải nạn. Chẳng lẽ mạng người còn không đáng giá một trăm đồng sao?”
Tô Chính Quốc lúc này mới hiểu ra, thì ra là Tô Tiểu Lạc bán bùa bình an.
Ông vội vàng nói: “Giá trị, giá trị, giá trị, mạng người đều là vô giá. Thiếu Đình, cái bùa này bán cho ông, ông muốn. Một trăm đồng, ông trả cho con.”
Phó Thiếu Đình kinh ngạc nói: “Ông nội Tô, ngài cả đời công chính vô tư, sao lại bất công như vậy? Nếu không kịp thời ngăn cản cô ấy phạm sai lầm, tương lai có thể sẽ sai lầm nghiêm trọng hơn nữa.”
“Thiếu đình nói rất đúng! Tiểu Lạc, về sau thiếu tiền thì đến với ông, ông sẽ giúp con.” Tô Chính Quốc cũng nhận ra vấn đề, Tô Tiểu Lạc không thể tiếp tục như vậy. Phó Thiếu Đình lại là một người làm việc cứng rắn, nếu thực sự đem Tiểu Lạc đưa vào cục cảnh sát, chuyện này khó mà giải quyết.
Ban đầu ông muốn tác hợp hai người, nhưng giờ có vẻ như sẽ không thành.
Phó Thiếu Đình nghe Tô Chính Quốc nói xong, trong lòng càng tức giận. Hắn lạnh lùng đáp lại: “Con hư tại mẹ, ông nội Tô, chúng ta phải dạy dỗ thế hệ trẻ cho đến nơi đến chốn……”
“Thiếu đình, cứu em!”
Lúc này Đường Tiểu Thiên chạy vào, như thể đang bị thứ gì đuổi theo.
“Em làm sao vậy?” Phó Thiếu Đình trong lòng tức giận hỏi.
“Có nữ nhân giống như bị điên rồi cứ đuổi theo em, muốn cùng em kết hôn!”
Đường Tiểu Thiên nhìn thấy Tô Tiểu Lạc, ánh mắt sáng lên, như thể thấy được cứu tinh vậy. “Tiểu Lạc, mau cứu anh, diệt đào hoa xấu bao nhiêu tiền?”
Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng, nói: “Thông qua một bài thuyết giáo của anh Phó Thiếu Đình, tôi nhận ra được rất nhiều chuyện. Tôi quyết tâm thay đổi triệt để, tuyệt đối không làm chuyện hãm hại người, lừa gạt người! Xin lỗi, tôi không giúp được anh!”
Đường Tiểu Thiên hoàn toàn ngớ ra, anh hỏi: “Anh Thiếu đình, anh vừa cùng cô ấy nói cái gì? Mau để cô ấy giúp em!”
Ngay khi nói chuyện, một thanh âm nữ cao từ cửa vang lên: “Hì hì, Tiểu Thiên, em tìm được anh rồi.”
Tất cả mọi người quay mắt nhìn về phía cửa, một cô gái cao khoảng 1m8, thân hình hùng tráng, xuất hiện ngay khung cửa. Cô ta tô son môi màu đỏ máu, mặc bộ váy liền áo độc đáo, nổi bật giữa đám người.
Đường Tiểu Thiên vẻ mặt tuyệt vọng.
“A!” Một tiếng, liền lại chạy đi ra ngoài.
Phó Thiếu Đình ngẩn người.
Đây là đào hoa xấu của Đường Tiểu Thiên?
Tô Tiểu Lạc cao ngạo đỡ cánh tay Tô Chính Quốc nói: “Ông ơi, chúng ta về nhà đi!”
Tô Chính Quốc gật gật đầu, trước khi đi vỗ vỗ Phó Thiếu Đình bả vai nói: “Thiếu đình, tiểu Lạc nhà ông đơn thuần, ăn mềm không ăn cứng. Về sau ông khuyên con bé, đảm bảo con bé không lừa người.”
Xe chạy được một đoạn, Tô Tiểu Lạc nói muốn xuống xe đi dạo phố. Tô Chính Quốc mệt mỏi, liền để Tô Triệt đi theo.
Tô Triệt xuống xe, lời nói lúc này mới nhiều lên: “Đường Tiểu Thiên làm sao lại ghẹo đến em gái đô con đó, bộ dáng bị đuổi theo nhìn thật ngốc!”
Tô Tiểu Lạc liếc mắt nhìn hắn, hỏi: “Anh, vừa rồi ở trên xe như thế nào không thấy anh nói nhiều như vậy?”
Tô Triệt nói: "Vừa rồi có chút mệt rã rời, hiện tại buồn ngủ tỉnh."
Tô Tiểu Lạc gật gật đầu, rất là tán đồng nói: "Sư phó nói rất đúng, vĩnh viễn kêu không tỉnh người giả bộ ngủ!"
Nhân duyên giữa Tô Triệt với Phó Nhiễm, ở Tô Triệt 45 tuổi mới đâm hoa kết trái.
Nhưng đáng nói chính là, đây là đoạn nhân duyên duy nhất của hai người.
Nói cách khác hai người phí thời gian 23 năm.
Lục ca là đồ ngốc!
Tô Triệt giả ngu, cũng không nói tiếp, ngược lại hỏi: "Nợ đồi được sao? Đòi được bao nhiêu?"
"Đòi được rồi!" Tô Tiểu Lạc giơ lên hai cái phong thư, xem ánh mắt thèm thuồng của Tô Triệt.
"Đi thôi! Đi mua chút điểm tâm về nhà, thuận tiện cũng mua một ít cho chị Phó Nhiễm."
"Tại sao lại mua cho cô ấy?" Tô Triệt nhíu mày.
"Anh ăn bánh bao của người ta, anh quên rồi sao?" Tô Tiểu Lạc thở dài.
"Lục ca, phải có qua có lại nha!"
Tô Triệt "Nga" một tiếng, đi theo Tô Tiểu Lạc vào cửa hàng điểm tâm. Đi vào, không khí liền tràn ngập ngọt ngào hương vị.
Thật tốt!
Tô Tiểu Lạc nhìn điểm tâm nhiều màu rực rỡ, muốn hoa mắt.
Mỗi loại đều muốn nếm thử, muốn mua hết phải làm sao bây giờ?
"Anh, mua cho chị Phó Nhiễm 1 cái kẹo đường đi!"
"Cô ấy không thích ăn quá ngọt."
Tô Triệt đi tới, nhìn thoáng qua quầy, nói: "Lấy 1 ít kẹo mè cùng kẹo đậu phộng, thêm một ít kẹo Cuba này nữa."
Kẹo Cuba quý hơn những loại kẹo khác, bên ngoài kẹo được gói một lớp giấy gói kẹo, rất đẹp, cho nên rất được hoan nghênh.
Tô Tiểu Lạc cười: "Anh, vẫn là anh biết rõ sở thích của chị Phó Nhiễm nha!"
Tô Triệt ho nhẹ một tiếng, che giấu xấu hổ: “Không phải em nói, chúng ta ăn bánh bao của người ta, mua chút đồ quý tặng lại, khẳng định là tốt nhất.”
Tô Tiểu Lạc “Nga” một thân, cũng không để ý. Cô lại gói một ít bánh trường bạch, bánh đậu xanh, cùng với một ít bánh gạo nếp.
Vừa rồi bị Phó Thiếu Đình chọc tức, cho nên phải ăn một chút đồ ngọt, để tâm tình của mình tốt một chút.
Con đường vào nhà họ Phó,
Đậu một chiếc xe hơi nhỏ màu đỏ.
Mẹ Phó Trịnh Bảo Trân cùng một người phụ nữ đang thân thiết nói chuyện, một người đàn ông mặc một bộ tây trang đứng bên cạnh. Vóc dáng không quá cao, so với Phó Nhiễm thì cao hơn nửa cái đầu, người trông khá văn nhã. Trong tay cầm hộp quà và giỏ trái cây, ánh mắt thì luôn đảo quanh trên mặt Phó Nhiễm.
Tô Triệt lấy cớ rằng mình giúp Tô Tiểu Lạc mang đồ về nhà, để Tô Tiểu Lạc tự mình đến Phó gia đưa kẹo.
Tô Tiểu Lạc nhìn bóng lưng của anh, không khỏi làm một cái mặt quỷ: “Đồ nhát gan!”
Xem ra muốn hôn sự thành, cô phải thêm chút lửa.
Phó Nhiễm cũng nhìn thấy Tô Tiểu Lạc và Tô Triệt, khi Tô Triệt xoay người rời đi, bóng dáng của anh trong mắt cô lập tức biến mất.
Những người khác đã vào trong, Phó Nhiễm chỉ vào Tô Tiểu Lạc. Trịnh Bảo Trân không thíchTô Tiểu Lạc, mặc dù hiện giờ cô là con cháu của Tô gia, nhưng cũng không vì thế mà thay đổi cách nhìn của bà.
Bà dặn dò Phó Nhiễm đuổi Tô Tiểu Lạc đi, rồi mau chóng vào trong, đừng để khách nhân phải chờ lâu.
“Phó Nhiễm đồng chí, không sao đâu, chúng ta không vội.”
Nam thanh niên vỗ vai Phó Nhiễm, Phó Nhiễm cảm thấy không thoải mái, liền tránh đi.
Tô Tiểu Lạc đi tới, đưa kẹo trong tay cho Phó Nhiễm, nói: “Chị Phó Nhiễm, đây là kẹo lục ca mua cho chị!”