Tô Tiểu Lạc thực sự đã triệu hoán một con quỷ.
Đó là một nữ quỷ mặc đồng phục cao trung của Dương Hoa, với gương mặt mờ mịt và ánh mắt đầy vẻ lưu luyến nhìn ra phía cửa. Ngay lúc ấy, từ bên ngoài, một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn bước vào. Gương mặt hắn thư sinh, chiếc kính gọng vàng trên sống mũi làm tăng thêm vẻ nhã nhặn.
Ánh mắt hắn quét một vòng, dừng lại trên người Tô Tiểu Lạc. Qua thấu kính, đôi mắt đào hoa ánh lên chút tò mò xen lẫn nguy hiểm, hơi hơi nheo lại.
Nữ quỷ sau khi nhìn thấy người này liền lập tức nhe răng trợn mắt, muốn lao về phía hắn. Nhưng ngay khi nó chuẩn bị hành động, ngón tay Tô Tiểu Lạc khẽ cử động, như một ám hiệu vô hình, khiến nữ quỷ bị kìm hãm, không thể nhúc nhích.
Tô Tiểu Lạc bình thản chỉ vào bài thi trên bàn, ra hiệu cho nữ quỷ.
Không thể kháng cự, nữ quỷ tiến lên, đến trước mặt Tô Tiểu Lạc, bắt đầu đọc đáp án từng câu một.
Tô Tiểu Lạc chăm chú viết, nét bút mượt mà, thanh thoát. Khi hoàn thành câu trả lời cuối cùng, cô khẽ xoay ngòi bút, để lại trên trang giấy một đóa hoa mai nhỏ nhắn, tinh tế, như một dấu ấn khẳng định sự điêu luyện và tự tin của mình.
Tô Tiểu Lạc duỗi người, lười biếng nói: “Đề bài đơn giản thế này, các người chắc không đến mức còn chưa làm xong đâu, đúng không?”
Tô Vãn, vừa mới viết xong đáp án cuối cùng, nhẹ nhàng đặt bút xuống, vẫn còn chậm hơn Tô Tiểu Lạc một chút.
Ôn Đình, không thể chịu nổi thái độ kiêu ngạo đó, hậm hực nói: “Chúng tôi đều phải suy nghĩ kỹ càng để tìm ra đáp án, không giống ai đó, chỉ toàn dựa vào đoán mò!”
Tô Tiểu Lạc cười nhạt, liếc Ôn Đình một cái, bình thản đáp: “Cô nói vậy không đúng rồi. Cô có thể đoán mò, còn tôi, đây gọi là có căn cứ, không phải nghĩ bừa. Người khác suy nghĩ có thể là thật sự suy nghĩ, còn cô, đừng có giả vờ nữa.”
Lời nói sắc bén khiến mặt Ôn Đình đỏ bừng, gần như không kiềm chế nổi. Cô ta nghiến răng, mắt lóe lên sự tức giận: “Tô Tiểu Lạc, đừng mạnh miệng nữa! Để xem lát nữa ngươi được bao nhiêu điểm!”
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Ôn Đình vốn không tự tin vào mình, nhưng lại luôn tin tưởng tuyệt đối vào Tô Vãn. Tuy nhiên, khi nhìn thấy phương thức làm bài của Tô Tiểu Lạc, cô ta bắt đầu cảm thấy sự lo lắng của mình là thừa thãi.
“Bạn học này, tôi giúp bạn xem bài thi nhé.” Nam lão sư Trình Phong, với phong thái hào hoa và lịch lãm, nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Lạc, ánh mắt chuyên chú và đầy sự quan tâm.
Tô Tiểu Lạc ngẩng đầu lên, cười duyên dáng, điềm đạm nói: “Tốt, cảm ơn thầy.”
Ôn Đình ở phía sau không khỏi tức giận, thầm mắng: “Hồ ly tinh!”
Thầy Trình Phong là một trong những người được hoan nghênh nhất trong trường, dạy môn ngữ văn. Anh ta không chỉ có khí chất nho nhã mà còn là mẫu người công tử quý phái, khiến bao nữ sinh trong trường phải ngưỡng mộ.
Chuyện về anh ta cũng không ít, như việc có nữ sinh lớp 11-3 từng thổ lộ với Trình Phong. Nhưng lại bị từ chối, cô ta ồn ào muốn nhảy lầu. Sau khi được cứu về, cô ta suốt ngày nhốt mình ở trong nhà.
“Ai, thầy Trình thật đẹp trai, tính cách lại tốt.”
“Thật không biết kiểu con gái nào mới có thể trở thành vợ thầy.”
Những lời bàn tán của mọi người vang lên xung quanh.
Tô Tiểu Lạc liếc mắt nhìn về một bên, nơi có một nữ quỷ ánh mắt đầy hận ý đang đứng.
Trình Phong chăm chú nhìn vào bài văn, dừng lại ở chữ cuối cùng, ngẩn người, cuối cùng thấy một đóa hoa mai nhỏ.
“Thưa thầy, bài thi của em có vấn đề gì không?” Tô Tiểu Lạc nở một nụ cười dịu dàng.
“Không, không có, em làm rất tốt.” Trình Phong lấy lại tinh thần, ngón tay thon dài đẩy kính mắt: “Em lựa chọn đề thi rất chính xác, bài văn cũng rất xuất sắc và tinh tế.”
“Cái gì? Không thể nào!” Ôn Đình vẫn chưa làm xong bài thi, vội vã bước tới, giật lấy bài thi từ tay Trình Phong, lẩm bẩm: “Điều này tuyệt đối không thể xảy ra! Hiệu trưởng, ngài nhìn xem bài thi của cô ấy!”
Ôn Đình nghi ngờ, làm Trình Phong mày càng nhíu chặt.
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa nhận bài thi rồi xem, đặc biệt là nhìn đến phần văn viết ở mặt sau, khen ngợi ngay lập tức: “Lão Tô, oôgn thật là không có chuyện gì làm, đến đây tìm tôi để khoe khoang sao? Cháu gái ông chưa từng đọc sách? Sợ là Văn Khúc Tinh hạ phàm rồi!”
Tô Chính Quốc cũng ngạc nhiên, ông cười ha hả nói: “Người của nhà họ Tô sao có thể học tập không tốt? Khi tôi còn nhỏ đọc sách rất tốt, đây là truyền thống từ đời này sang đời khác.”
“Lão già này……” Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa và Tô Chính Quốc cùng lớn lên, làm sao không hiểu rõ ông ta xuất thân như thế nào: “Khi ông còn trẻ, thông minh thì đúng, nhưng mà ba ngày trốn học hai buổi, chẳng phải là ông sao? Nếu không phải chiến tranh xảy ra, ông cũng không đỗ được đại học.”
“Đúng vậy!” Tô Chính Quốc không khỏi cảm thán: “Mỗi khi tôi sắp không kiên trì được nữa, ký ức về những ngày tháng ở trường lại ùa về trong lòng, làm tôi không thể để các thế hệ sau này mắc phải những sai lầm giống như tôi.”
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa cũng có vẻ trầm tư, nhớ lại thời gian cùng nhau ra chiến trường, chẳng có mấy người trở về.
“Hôm nào, nhất định phải mời bạn bè cũ tụ họp một lần.”
Khi hiệu trưởng và thầy Trình Phong liên tục khen ngợi bài thi của Tô Tiểu Lạc, những người khác tham gia khảo thí cũng bắt đầu cảm thấy bồn chồn, ánh mắt của họ như muốn xé nát Ôn Đình.
Sao nói là không đọc sách?
Hiệu trưởng Dương Chấn Hoa không quên các học sinh khác, nói: “Các bạn, bài thi của các bạn cũng mang lên đây!”
Những người này tỏ ra không tình nguyện khi giao bài thi.
Tô Vãn ngồi ở vị trí của mình, hai tay siết chặt, móng tay cắm vào lòng bàn tay mà không hề nhận thức.
Cô ta đã vất vả học tập, chịu đựng bao khó khăn, trong khi Tô Tiểu Lạc lại dùng phương thức quái lạ như vậy để làm bài thi, mà vẫn có thể hoàn thành tốt.
Cô ta thật sự cảm thấy mình như một trò cười.
“Tô Vãn, sao rồi?” Ôn Đình tiến tới: “Nhanh chóng đưa bài thi cho hiệu trưởng, chắc chắn cậu so với cô ta còn giỏi hơn!”
Ôn Đình thấy Tô Vãn vẫn không nhúc nhích, đành tự mình cầm bài thi lên.
Dương Chấn Hoa nhìn bài thi của Tô Vãn, liên tục gật đầu, rồi nói: “Tô Vãn làm bài không tồi, nhưng có một câu chọn sai rồi.”
“Chọn sai rồi sao?”
“Sao có thể như vậy? Không thể nào, chắc chắn Tô Vãn đúng, đáp án của mọi người sai rồi?” Ôn Đình vẫn không từ bỏ, tiếp tục hỏi.
Dương Chấn Hoa mặt bắt đầu biến sắc, trả lời: “Muốn gọi toàn bộ các thầy cô giáo tới hội thảo sao? Nếu thế, tôi cũng có thể tranh thủ thời gian đi thăm nhà trò rồi đấy.”
Ôn Đình lập tức im bặt, sắc mặt thay đổi.
Tô Tiểu Lạc đứng đó, đôi tay ôm trước ngực, không vội vàng, vẫn giữ vẻ ung dung, nhìn bọn họ: “Đã đánh cược thua thì phải chịu thôi. Mọi người bắt đầu biểu diễn đi!”
Từ sân thể dục, thỉnh thoảng vang lên tiếng hét: “Tôi là phế vật!”
Dương Chấn Hoa muốn cùng Tô Chính Quốc ôn chuyện, Tô Tiểu Lạc thì ngồi ở sân thể dục, nhấm nháp sữa bò mà cô vừa nhận từ hiệu trưởng gia gia. Đây là lần đầu tiên cô được uống sữa bò.
Vị sữa tươi nguyên chất khiến cô cảm thấy vừa ngọt ngào vừa thuần khiết, làm cô không muốn uống hết ngay mà cứ thế từng ngụm nhỏ thưởng thức.
Lúc này, một số học sinh dũng cảm tiến lại gần Tô Tiểu Lạc, ánh mắt đầy sùng bái: “Học tỷ, phương pháp ném xúc xắc của chị có thể dạy chúng em một chút không?”
Tô Tiểu Lạc nhìn vào ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ, không khỏi cảm thấy một chút buồn cười.
Ban đầu cô thật sự không có ý định dùng chiêu này để làm nhục người khác, dù sao chiến thắng mà không có chút công sức bỏ ra thì cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng mà Tô Vãn vốn dĩ biết nhập học cần phải khảo thí đầu vào nhưng lại cố tình giấu diếm, không những thế lại còn cố ý kéo Ôn Đình vào, chẳng phải muốn làm mất mặt cô sao?
Tô Tiểu Lạc từ trước đến nay không phải là người tốt, cũng không có ý định làm thánh mẫu. Việc bắt bọn họ chạy sân thể dục chỉ là một bài học nhỏ thôi!
Tuy nhiên, đối với những người ngưỡng mộ cô, Tô Tiểu Lạc cũng không muốn làm cho họ thất vọng quá. Cô biết họ chỉ là một đám học sinh đang tìm kiếm một tấm gương, và cô không muốn khiến họ thất vọng.
Cô cười nhẹ, nói: "Nào có gì gọi là phương pháp ném xúc xắc, đó chỉ là một trò chơi nhỏ thôi. Các em vẫn phải dựa vào chính mình để học, chăm chỉ học tập, rồi một ngày nào đó các em cũng sẽ giống như chị thôi."
Mặc dù mọi người không nhận được cách thức cụ thể, nhưng khi nhìn thấy thành tích xuất sắc của Tô Tiểu Lạc, cùng với vẻ ngoài nổi bật của nàng, ai cũng không thể không bị thu hút, dù trong lòng vẫn có chút tiếc nuối. Tô Tiểu Lạc thực sự đã chiếm được trái tim của mọi người.
“Cảm ơn chị, chúng em nhất định sẽ nghiêm túc học.”
Tô Tiểu Lạc gật gật đầu, nhìn đám lớp dưới cười chạy ra ngoài.
Một cơn gió thổi qua, Tô Tiểu Lạc thu lại nụ cười trên mặt, một làn hắc khí xuất hiện trước mặt cô.
“Cô có nỗi oan khuất gì? Nói ra nghe thử một chút.”