“Cút! Cô cút ngay!” Phó Nhiễm vô luận thế nào cũng không ngờ được người phụ nữ này lại có thể nói ra những lời như vậy.
“Anh của tôi mấy năm nay đối xử với cô và con của cô có chỗ nào không tốt? Có chỗ nào có lỗi với cô? Thi thể còn chưa tìm được, vậy mà cô lại muốn kết hôn cùng người khác?”
“Anh... anh ấy thật sự rất tốt!”
Cô ta cố gắng biện giải, nói: “Nhưng tôi dù sao cũng là người phụ nữ. Nhiều năm như vậy, anh ấy chưa từng cho tôi một mái nhà. Chúng tôi đã nói rõ với nhau từ trước rồi, anh ấy chỉ là chiếu cố mẹ con tôi mà thôi, tôi có thể tái giá bất cứ lúc nào. Hiện tại chồng sắp cưới là đồng nghiệp của tôi, đối xử với tôi rất tốt. Dù cho Phó Vân biết, anh ấy cũng sẽ thật lòng vui mừng thay tôi.”
“Nếu cô đã muốn kết hôn, vậy tới nhà tôi làm gì?” Sắc mặt Phó Nhiễm lạnh băng.
“Tôi…” Trương Bình cắn chặt môi dưới, do dự một lát rồi nói: “Phó Vân từng nói, anh ấy đã tích góp một khoản tiền để lại cho mẹ con tôi, hứa sẽ cho tôi.”
Phó Nhiễm nghẹn họng nhìn trân trối, phẫn nộ hỏi: “Anh tôi vì cứu con trai cô mới xảy ra chuyện, cô rốt cuộc có còn lương tâm hay không?”
“Chính là… là anh ấy đã đồng ý với tôi.” Trương Bình cũng biết lúc này không phải thời điểm thích hợp để đến đây, nhưng hiện tại gia đình của đối tượng mới xem thường cô ta. Cô ta rất cần một khoản tiền để nâng cao thể diện. Hơn nữa, quả thật trước đây Phó Vân Hải đã chính miệng hứa hẹn.
“Anh tôi hứa, cô có bản lĩnh thì nhảy xuống sông mà tìm anh ấy lấy đi!”
Phó Nhiễm đau lòng thay anh mình, cảm thấy thật không đáng. Trong lòng người phụ nữ này chỉ có tiền, chẳng hề có nửa phần vị trí dành cho anh cô.
“Phó Nhiễm, cô cũng là phụ nữ, cô nên hiểu cho tôi.” Trương Bình tỏ vẻ đáng thương, hạ giọng nói.
“Thu lại cái vẻ đáng thương đó của cô đi. Biến! Đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
Phó Nhiễm lạnh giọng cảnh cáo, giọng nói mang theo uy hϊếp: “Chờ một lát nữa mẹ tôi ra đây, bà ấy còn không dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Trương Bình đương nhiên biết sự lợi hại của Trịnh Bảo Trân. Năm đó, lần đầu tiên gặp mặt bà, cô ta đã biết Trịnh Bảo Trân không phải người dễ chọc.
Phó Vân Hải vốn là đứa con hiếu thuận, nhiều năm qua, Trương Bình đã tìm mọi cách nhưng vẫn không thể khiến Phó Vân Hải đồng ý kết hôn. Khi đối tượng mới Hoàng Phúc Vinh đối xử tốt, cô ta từng đem chuyện này ra để kí©ɧ ŧɧí©ɧ Phó Vân Hải. Nhưng anh ấy không những chân thành chúc phúc, mà thậm chí còn hữa sẽ để lại cho cô ta và con trai một khoản tiền.
Trương Bình không cam lòng mà rời đi.
“Ai vậy con?” Má Trương đứng phía sau lên tiếng hỏi.
“Không có gì, chỉ là hỏi đường thôi.”
Phó Nhiễm lén lau khô nước mắt, rồi hỏi tiếp: “Má Trương, người trong quân khu khi nào tới vậy?”
“Hẳn là sắp rồi.”
Đến giữa trưa, 11 giờ, người của quân khu tới Phó gia để an ủi.
Phó Thiếu Đình không xuất hiện, khiến Trịnh Bảo Trân có chút không vui, nhưng bà cũng không tiện phát tác. Còn Phó ba – Phó Vệ Quốc – vì còn ở quân khu nên cũng không về được.
Trong nhà chỉ có vài nữ đồng chí và đoàn trưởng Điền Nhân, mà rõ ràng họ cũng không có dự tính lưu lại ăn cơm trưa, giờ phút này chỉ có thể đợi.
Mẹ Tô - Trình Nhã dẫn theo Tô Vãn và Ôn Đình, còn có con trai lớn Tô Viễn cũng chạy đến. Tô Viễn và Phó Vân Hải cùng tuổi, cả hai đều lớn lên trong đại viện. Phó Vân Hải là người đỡ đần gia đình Phó, còn Tô Viễn đỡ đần gia đình Tô, hai người có quan hệ khá thân thiết.
Tô Viễn và Phó Vân Hải có tính cách khác biệt, Tô Viễn thì thiên về văn học và hiện tại đang công tác ở cơ quan, giữ chức chính ủy.
Mẹ Phó - Trịnh Bảo Trân áy náy nói: “Lão Phó còn chưa về, thiếu Đình cũng không biết đi đâu, chiêu đãi không chu toàn.”
“Đừng lo lắng, hai nhà chúng ta còn có thể nói chuyện này đó.” Trình Nhã nắm tay bà, cùng nhau bước vào bên trong.
Tô Vãn theo sau, khi nghe nói Phó Thiếu Đình không có ở đó, đôi mắt cô liếc xung quanh nhưng không thấy Tô Tiểu Lạc, trong lòng bắt đầu có cảm giác bất an.
“Dì Trịnh, sao lại chỉ có ba người ở đây, còn cô giúp việc mới đâu rồi?” Tô Vãn hỏi.
“À, cô bé bị bệnh rồi.” Trịnh Bảo Trân đáp một cách tùy ý.
“Vừa khéo vậy sao?” Tô Vãn thầm nói.
“Tớ đã bảo mà, cô ta chắc chắn là lôi kéo anh Thiếu Đình ngoài chơi rồi.” Ôn Đình tức giận nói: “Hồ ly tinh.”
Trình Nhã khẽ nhíu mày: “Tình huống hôm nay đặc biệt như vậy, Thiếu Đình sẽ không hành động thiếu suy nghĩ đâu.”
Trịnh Bảo Trân vốn không suy nghĩ nhiều, nhưng sau khi nghe Ôn Đình nói như vậy, lập tức hô một tiếng gọi má Trương, hỏi thăm tình hình của Tô Tiểu Lạc. Má Trương ấp úng, cuối cùng chỉ có thể kể lại tình hình thực tế.
“Cái gì? Không thấy cô ta sao?” Trịnh Bảo Trân giận dữ.
Bà không thể nào tưởng tượng được, con trai lớn đã bị một quả phụ mê hoặc, thiếu Đình tuyệt đối không thể lặp lại sai lầm này.
“Má Trương, sao má có thể giấu tôi giúp người giúp việc chuyện lớn như vậy?”
“Bảo Trân, Tiểu Lạc không phải loại người như vậy.” Má Trương mồ hôi đầy trán, vội vã giải thích.
“Má Trương, không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá. Má biết cô ta được mấy ngày? Anh Thiếu Đình điều kiện tốt như vậy, cô ta muốn mượn cơ hội này để đổi đời cũng không có gì lạ!” Ôn Đình ở bên cạnh thêm mắm thêm muối.
“Thật là buồn cười.”
Trịnh Bảo Trân càng nghĩ càng tức giận: “Chờ khi chuyện của Phó Vân xong xuôi rồi, tôi sẽ bảo Vãn Vãn và Thiếu Đình đính hôn!”
“Thật vậy chăng?”
Ôn Đình có vẻ vui mừng hơn cả Tô Vãn: “Con luôn cảm thấy Vãn Vãn và anh Thiếu Đình xứng đôi nhất.”
Tô Vãn ngượng ngùng kéo tay áo Ôn Đình, nhỏ giọng nói: “Còn phải xem ý anh Thiếu Đình thế nào đã.”
Trình Nhã luôn coi Tô Vãn như con gái ruột, đối với Thiếu Đình cũng rất hài lòng, nhưng trong lòng bà vẫn lo lắng cho con gái ruột của mình.
Khi bà vừa sinh con gái, Thiếu Đình mới chỉ 6 tuổi đã đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào gương mặt nhỏ nhắn của con bé, ngượng ngùng hỏi: “Dì, con có thể sờ mặt cô bé một chút không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Trình Nhã cười nói: “Sau này con phải bảo vệ con gái dì thật tốt nha.”
“Cô bé thật đáng yêu, giống như cái bánh bao nhỏ mới ra lò vậy.” Thiếu Đình cười nói: “Con không cần làm anh trai, sau này con muốn cưới bé làm vợ.”
“Được rồi, sau này bé sẽ là vợ của con.” Trình Nhã cười nói.
“Vậy là đã định rồi, đến lúc đó con cũng không nên tiếc đâu nhé.” Trịnh Bảo Trân trêu chọc.
Những ký ức cũ như một bộ phim quay lại trong đầu Trình Nhã, bà không khỏi rưng rưng nước mắt.
Trịnh Bảo Trân nhìn thấy cảm xúc của bà, nắm chặt tay bà nói: “Trình Nhã, đời người mà! Không thể cưỡng cầu được! Tớ đã chấp nhận số phận rồi, cậu cũng đừng cố làm khó mình nữa.”
Trình Nhã nhẹ nhàng thở dài, nói: “Hết thảy cứ để bọn trẻ tự quyết định đi.”
Trịnh Bảo Trân vẫn còn tức giận, nói: “Thiếu Đình thằng nhóc này, từ nhỏ đã có Phó Vân đi theo giúp đỡ, lúc này lại đi ra ngoài chơi, thật sự là không hiểu chuyện.”
“Có lẽ Thiếu Đình là có việc phải làm.”
Trình Nhã cố gắng trấn an: “Nó không phải là người thiếu lễ nghĩa.”
“Nhất định là cô giúp việc đó đã lừa gạt anh Thiếu Đình! Từ khi anh ấy quen biết cô ta liền đối chúng ta cứ có vẻ khác biệt.”
Ôn Đình tức giận đến không thể kìm nén: “Anh Thiếu Đình còn không hiểu chuyện!”
“Con mau im miệng.”
Trình Nhã răn dạy: “Đừng tranh cãi nữa.”
“Con đâu có nói sai đâu? Tiểu Lạc gì gì đó chính là một con hồ ly tinh!”
Ôn Đình ánh mắt quắc lên, thấp giọng nói với Tô Vãn: “Cậu cũng đừng để bị cô ta lừa gạt.”
Tô Vãn nhớ lại cảnh tượng ngày đó khi Phó Thiếu Đình và Tô Tiểu Lạc bên nhau, trong lòng cảm thấy lo lắng. Cô ta làm sao lại không nghĩ đến điều này? Nhưng mấy năm nay, Thiếu Đình luôn chỉ tập trung vào sự nghiệp, đối với cô ta luôn lạnh nhạt.
Không biết hiện giờ anh ấy đang ở đâu, cùng với ai.