“Đều là bệnh cũ, không có gì nghiêm trọng.”
Mẹ Tô - Trình Nhã đã 50 tuổi, nhưng vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt trắng mịn, trông chỉ như 40. Từ khi mất đi con gái, bà bị di chứng đau tim:
“Mẹ con đâu? Bệnh tình bà ấy đã ổn hơn chút nào chưa?”
Phó Thiếu Đình lắc đầu, nói: “Vừa mới uống thuốc, bây giờ mới đỡ một chút.”
Hai nhà vốn có quan hệ thân thiết, khi nghe tin Phó Vân Hải gặp chuyện không may, Trình Nhã trong lòng cũng không khỏi lo lắng. Bà nói: “Dì lên xem bà ấy.”
Tô Tiểu Lạc đứng từ xa nhìn theo bóng dáng họ rời đi, dù không để tâm lắm, nhưng người phụ nũ đó dường như chính là mẹ ruột của nàng.
Sau khi nhổ xong lông gà, Tô Tiểu Lạc định quay lại phòng bếp. Tô Bình cầm theo một cái mâm và vài quả táo đi tới, nói: “Nữ đồng chí, giúp tôi rửa táo nhé.”
“Anh tự làm đi.”
Tô Tiểu Lạc liếc mắt nhìn hắn, xách gà đi qua bên cạnh, khiến nước từ con gà bắn vào trên người hắn.
“Ai, nữ đồng chí này……”
Tô Bình tính tình ôn hòa, nhưng lúc này có chút tức giận. Nhưng sau khi nhìn thấy mặt Tô Tiểu Lạc, miệng anh ta trương ra thành hình chữ O. “Cô, sao cô lại ở đây?”
Tô Tiểu Lạc hừ một tiếng, không thèm để ý đến anh ta.
Cô không thích người anh thứ bảy này, anh ta không mấy để tâm tới em gái ruột của mình, nhưng lại vội vàng đi nịnh bợ, xum xoe với người không thân không thích.
Tô Bình thấy vậy, cũng không vội rửa táo, vội vàng chạy vào phòng khách. Anh ta lắp bắp hỏi: “Cái đó, sao các anh lại để tội phạm gϊếŧ người vào nhà vậy?”
“Tội phạm gϊếŧ người?” Phó Thiếu Đình nhíu mày.
“Chính là, chính là cô gái bị truy nã đấy.” Tô Bình giải thích.
“A, em nói là Tiểu Lạc sao?” Đường Tiểu Thiên hiểu ngay, liếc nhìn Phó Thiếu Đình, “Không phải là do anh Thiếu Đình chuyện nhỏ xé to, một hai cứ phải truy tìm người ta sao?”
“Em biết?”
Phó Thiếu Đình khoanh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn về phía Đường Tiểu Thiên. “Chuyện nhà của anh, sao anh lại không biết?”
“Chính là cô gái trên xe lửa đó.”
Đường Tiểu Thiên nhắc nhở: “Chính là cô bé giúp chúng ta phá vụ án lớn đó.”
Hiện giờ Tô Tiểu Lạc đã được xác minh thân phận, Đường Tiểu Thiên liền kể lại mọi chuyện cho họ nghe một lượt, cuối cùng bổ sung thêm: “Sau này anh không được tiếp tục nghi ngờ Tiểu Lạc nữa, thân phận của cô bé trong sạch, hơn nữa đã giúp chúng ta rất nhiều.”
“Vậy còn em? Sao em lại biết cô ấy?” Phó Thiếu Đình nhìn về phía Tô Bình, ánh mắt sắc bén.
Tô Bình chỉ có thể ngắn gọn giải thích về cách mà anh ta và Tô Tiểu Lạc quen biết. Anh ta thành thật nói ra tất cả sự việc mà mình biết, không giấu diếm gì.
Đường Tiểu Thiên nghe đến Ôn Đình bị nhét đầy miệng đại đoàn kết, không khỏi cười ha ha.
“Tiểu nha đầu Ôn gia đó bị giáo huấn một chút cũng đáng.”
Ôn Đình là người nổi tiếng là quả ớt nhỏ, người trong viện đều biết tính cách cô ta rất thích gây rắc rối cho người khác. Khi nghe nói cô ta gặp phải chuyện xui, Đường Tiểu Thiên không khỏi cảm thấy chút vui sướиɠ khi người gặp họa.
“Anh Tiểu Thiên.”
Tô Bình có chút không vui, bởi vì chuyện này mà Ôn Đình chẳng thèm để ý đến anh ta.
“Trong đại viện có nhiều cô gái xinh đẹp như vậy, sao em lại đi thích người như cô ta chứ?”
Đường Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói: “Sau này người chịu là em.”
Tô Bình thích Ôn Đình là điều mà ai cũng biết. Có thể nói, Ôn Đình kêu hắn đi về phía đông, thì hắn sẽ tuyệt đối không dám đi về phía tây.
Mối quan hệ giữa hai nhà rất tốt, người lớn trong nhà đều chấp nhận cho hai đứa trẻ kết hôn.. Nếu không có gì bất ngờ, có thể cuối năm sẽ đính hôn.
“Chỉ cần em ấy vui vẻ là tốt rồi.”
Tô Bình nói với vẻ mặt nhẫn nhục, như thể đã sẵn sàng chịu đựng tất cả.
“Đúng rồi, hôm nay các em có đón được người không? Người đâu rồi?”
Đường Tiểu Thiên vẫn chờ xem kết quả.
Tô Bình lo lắng nói: “Không đón được, khả năng lại bị lừa rồi.”
Lần này dường như không giống với mọi lần, Tô Đình cảm thấy bất an, như thể bản thân đã đánh mất điều gì quan trọng. Nhưng Ôn Đình nói cũng đúng, nhận lại người thân là một chuyện rất quan trọng, nếu là thật, sao lại không có ai?
Tâm trí Phó Thiếu Đình hiện tại vẫn quanh quẩn về Tô Tiểu Lạc. Cô bé gần đây đã làm ra không ít chuyện đáng chú ý, thật sự cô ấy chỉ là một người giúp việc tại Phó gia thôi sao?
Trong phòng, mẹ Phó – Trịnh Bảo Trân – khi nhìn thấy người bạn thân lâu năm của mình là Trình Nhã, không kìm được mà khóc đến đỏ cả mắt.
Trình Nhã vỗ vai bà an ủi: “Nén bi thương.”
Trên đời này, điều đau khổ nhất không gì bằng cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Trình Nhã nghĩ đến đứa con gái lưu lạc bên ngoài, sống chết chưa rõ, lòng không khỏi nghẹn ngào, nước mắt cũng rơi theo.
“Trình Nhã, cậu nói xem, tại sao mệnh chúng ta lại khổ như vậy? Nhìn thấy con cái trưởng thành, sắp sửa kết hôn sinh con, vậy mà lại xảy ra chuyện như vậy.” Trịnh Bảo Trân nghẹn ngào, cảm giác nặng nề nơi l*иg ngực không thể xua tan.
Trình Nhã thở dài, một tay đặt lên ngực, như muốn xoa dịu nỗi đau đang cuộn trào: “Cậu còn có thể nhìn con trưởng thành hơn hai mươi năm. Còn tớ, đứa con gái bé bỏng của tớ đến giờ vẫn chưa có tung tích, không biết hiện tại nó sống ra sao”
Tô Vãn nhẹ giọng an ủi, dù lòng mình cũng trĩu nặng: “Mẹ, mẹ đừng buồn. Con tin rằng chúng ta sẽ tìm được em ấy,”
Dẫu đã sống trong Tô gia mười năm, Tô Vãn vẫn không khỏi cảm giác lạc lõng. Trái tim của Trình Nhã dường như luôn hướng về đứa con ruột của bà. Nếu một ngày thực sự tìm thấy em ấy, vậy vị trí của cô trong gia đình này sẽ thế nào? Cô sẽ phải làm gì? Sẽ ở đâu?
Nhận ra mình lỡ lời, Trịnh Bảo Trân vội vàng đỡ lời:
“Không có tin tức đôi khi lại là điều may mắn. Vãn Vãn đã rất ngoan rồi, có những chuyện nên để tự nhiên, không nên quá ép buộc.”
Cuộc trò chuyện kéo dài thêm một lát trước khi mọi người tạm dừng để chuẩn bị bữa tối. Ai nấy đều lần lượt ra ngoài.
Ôn Đồng và Ôn Đình đến muộn, bữa ăn đã được dọn sẵn, mọi người ngồi vào bàn. Ôn Đình nhất quyết đi theo để tìm náo nhiệt, khiến má Trương phải nhanh chóng chuẩn bị thêm hai bộ chén đũa cho họ.
Tô Tiểu Lạc cùng Trương mẹ vốn không được ngồi cùng bàn lớn ăn cơm, cả hai ở lại phòng bếp, tự thưởng thức phần thức ăn riêng của mình. Khi nhìn thấy cái đùi gà to thơm phức đặt trước mặt, Tô Tiểu Lạc gần như không kìm được nước miếng, ánh mắt rạng rỡ như trẻ nhỏ vừa nhận được quà.
Nàng nhoẻn miệng cười, khẽ nói:
“Cảm ơn má Trương, má Trương mẹ thật là tốt.”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu ấy, Trương mẹ không nhịn được mà đưa tay xoa đầu nàng, dịu dàng đáp:
“Ngày khác má lại mua thêm một con gà.”
Nhưng Tô Tiểu Lạc biết rất rõ. Là người giúp việc, cô chẳng có quyền để được hưởng phần ăn như vậy. Để giữ lại chiếc đùi gà cho nàng, má Trương đã cố ý nhường, thậm chí chính bà cũng không giữ lại chút thịt gà nào cho mình.
Là người sống tình nghĩa, Tô Tiểu Lạc không bao giờ quên trả ơn. Nàng lập tức dẻ đôi đùi gà, một nửa đưa cho Trương mẹ, nửa còn lại để dành cho mình:
“Má Trương, má cũng ăn đi.”
“Không cần đâu, con ăn đi, đừng ngại.” Trương mẹ cười lớn, ánh mắt đầy yêu thương khi nhìn cô gái nhỏ chăm chỉ, ngoan ngoãn này.
"Thật là tốt! Hai người dám ăn vụng đùi gà, chờ xem tôi tố giác các người!"
Ôn Đình không biết đã đứng ở cửa bếp từ khi nào, vừa nhìn thấy hai người đang cầm đùi gà, liền tức giận quát lớn.
Tô Tiểu Lạc híp mắt, ánh mắt nguy hiểm, như thể muốn nói rằng Ôn Đình vẫn chưa biết sợ là gì: "Cô cứ việc tố giác đi!"
"Mày…. là mày!!!"
Ôn Đình lắp bắp, cô ta nhận ra người trước mặt. Trong lòng có chút run sợ, lập tức lùi lại, đứng ở cửa bếp, hét lớn ra bên ngoài: "Anh cả, tội phạm gi·ết người phạm đang ở đây!"
Tô Tiểu Lạc vẫn bình thản cầm đùi gà, chậm rãi ăn thêm một miếng, chẳng mảy may quan tâm, như thể đang chờ mọi người kéo đến xem chuyện vui.
Nhìn thấy thái độ điềm nhiên của Tô Tiểu Lạc, Ôn Đình càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Mày ăn đi! Chờ mày vào tù rồi, xem còn ăn được không!"