Mười phút sau, máu mũi của Tô Khả Khả ngừng chảy, Tần Mặc Thâm mới thả tay ra.
"Tứ Gia, đây là khăn ướt và túi chườm đá." Trợ lý Ngô đã nhanh chóng mang đến.
Tần Mặc Thâm nhận túi chườm, nhẹ nhàng áp lên trán và sau cổ Tô Khả Khả để đảm bảo máu mũi không tái phát, sau đó dùng khăn ướt lau sạch vết máu khô trên môi và mũi cô nhóc, cuối cùng còn lau luôn bàn tay dính đầy máu mũi.
Sao lại có đứa ngốc như thế này chứ?
Tô Khả Khả lén lút ngước nhìn anh.
Nhìn thêm lần nữa.
Mặt anh không cảm xúc, cực kỳ nghiêm túc.
"Chú, vừa rồi cháu chỉ tại quá phấn khích nên không để ý dưới chân, sau này cháu sẽ cẩn thận hơn." Tô Khả Khả cúi đầu, lí nhí nói.
Cô bé nhìn ngón chân cái giờ vẫn còn đau âm ỉ.
Tần Mặc Thâm khẽ cười: "Cháu không phải thầy phong thủy sao? Chính mình hôm nay gặp tai họa máu me mà cũng không đoán được à?"
Tô Khả Khả bĩu môi giải thích: "Người chữa bệnh không thể tự chữa cho mình, nguyên lý tương tự, chúng cháu cũng không thể tự bói toán cho bản thân. Dùng một số bí thuật thì có thể, nhưng lại tổn hao đạo hạnh, nên thường không ai làm vậy cả."
Tần Mặc Thâm gật đầu: "Thay vì biết trước rồi lo ngay ngáy, không biết ngay từ đầu lại tốt hơn."
Tô Khả Khả cười hì hì: "Cũng không thể nói vậy được, nếu theo lời chú thì nghề của chúng cháu chẳng phải mất hết việc sao? Sau khi tính toán ra một số chuyện, chúng cháu có thể giúp khách hàng phòng bị trước. Ví dụ như chú đây, chẳng phải chú đã để thầy bói tính xem gần đây chú gặp một kiếp nạn lớn, nên mới thuê cháu đến bảo vệ chú sao?"
Ánh mắt Tần Mặc Thâm lướt qua đôi tay chân nhỏ nhắn của cô nhóc, im lặng không nói gì.
Làm sao để giải thích rằng thật ra chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm...
Tần Mặc Thâm nghĩ, tạm thời không giải thích vẫn tốt hơn, nếu không sự uy nghiêm của một người trưởng bối như anh sẽ giảm sút trầm trọng.
"Cháu vừa nói đến huyệt tâm, chính nó làm cháu phấn khích vậy à?"
Vừa nghe thấy anh hỏi, mọi cơn đau của Tô Khả Khả lập tức tan biến. Cô bé hào hứng giải thích ngay: "Chú có nghe qua "tầm long điểm huyệt" chưa? Thầy phong thủy như chúng cháu khi tìm đất quý cho người khác, sẽ xác định cả một khu vực gọi là huyệt trường.
Trong khu vực huyệt trường, điểm tụ sinh khí nồng đậm nhất được gọi là huyệt tâm, hay còn gọi là "huyệt". Ở đây sinh khí dồi dào, long khí mạnh mẽ, người sống tại đó sẽ hưởng lợi rất nhiều..."
"Chú, cháu giải thích như vậy chú hiểu không?" Sau khi nói một tràng dài, Tô Khả Khả bỗng ngừng lại, hỏi dò.
Tần Mặc Thâm gật nhẹ: "Cũng không khó hiểu. Ví dụ như một quả trứng, huyệt trường giống như lòng trắng bên ngoài, còn huyệt tâm là lòng đỏ bên trong, lòng đỏ giàu dinh dưỡng hơn lòng trắng."
"Wow, cách ví dụ của chú thật sinh động! Sau này nếu có ai hỏi, cháu sẽ lấy cách này để giải thích luôn.
Nhưng mà chú ơi, huyệt tâm trong huyệt trường nhỏ lắm, huyệt trường cả trăm mét vuông, huyệt tâm chỉ khoảng 2 mét vuông thôi, Nhưng vẫn lớn hơn lòng đỏ trứng."
Tần Mặc Thâm khẽ cười: "Được rồi, chú hiểu rồi."
"Chú à, huyệt tâm tốt như vậy giờ hiếm lắm, chú ở đây nhiều một chút, tương lai sẽ phát tài lớn, lại còn rất tốt cho sức khỏe nữa." Tô Khả Khả nhấn mạnh đầy nghiêm túc.