EDIT: HẠ
Chuyện phát sinh trên Tinh Võng, ngày hôm sau Nhan Quân Trạch mới biết.
Anh không nghĩ tới Giang Hàn Khinh sẽ làm việc nhanh chóng như vậy, bọn họ vừa rời đi, cậu đã mở cửa hàng trên Tinh Võng bắt đầu đăng bán sản phẩm rồi.
Đáng tiếc không có bao nhiêu người tin, còn bị người ta báo cáo, thậm chí còn bị người ta liệt vào danh sách kẻ lừa đảo trên Tinh Võng.
Khi còn ở trên tinh hạm, Giang Hàn Khinh đã từng bán ra quả táo có tác dụng trấn an, chuyện này người ở trên tinh hạm lúc ấy đều biết, căn bản không phải là bí mật, sở dĩ chuyện này không bị truyền ra ngoài là vì bọn họ đều là quân nhân, không nhận được mệnh lệnh, bọn họ sẽ không nói chuyện đã gặp phải ra ngoài.
Nếu Giang Hàn Khinh cần bọn họ ra mặt, Nhan Quân Trạch nhất định sẽ hỗ trợ.
Nhưng thời điểm Nhan Quân Trạch hỏi ý Giang Hàn Khinh, Giang Hàn Khinh lại cự tuyệt.
Một ngàn người ra mặt chứng minh cũng không bằng một khách hàng tự ăn và trải nghiệm hiệu quả.
Ngày hôm sau, trong một mảnh tiếng nghi ngờ, Giang Hàn Khinh lại đăng thêm một loạt hàng hóa mới.
[Hình ảnh] Táo hiệu quả thấp: 3 vạn / quả;
[Hình ảnh] Cà chua hiệu quả thấp: 2 vạn / quả;
[Hình ảnh] Dâu tây hiệu quả thấp: 1 vạn / quả;
[Hình ảnh] Rau xanh bình thường 1000 / cây;
[Hình ảnh] Khoai tây bình thường 2000 / củ
[Hình ảnh] Cà chua bình thường 3000 / quả
[Hình ảnh] Dâu tây bình thường 4000 / quả
[Hình ảnh] Táo bình thường 5000 / quả;
Ông chủ Giang để lại lời nhắn:
Mua rau quả nhà tôi, mẹ sẽ không bao giờ phải gọi con cái về nhà ăn cơm nữa : ).
PS: Đừng hỏi vì sao rau quả nhà tôi lại đắt hơn nhà người khác, cho dù trả lời bạn cũng sẽ không tin, không bằng các bạn thử ăn một lần, nếu ăn rồi còn không tin, vậy thì bạn có thể tới tìm tôi, chính tôi sẽ làm cho bạn tin tưởng : ).
Giang Hàn Khinh mở cửa hàng tương đối Phật hệ, sau khi đăng sản phẩm mới, cậu liền phủi tay làm chưởng quầy, bắt cá mặn Giang Hàn Thần đến đây, để cậu bé làm nhân viên chăm sóc khách hàng lâm thời, cho cậu bé đi hầu hạ những thượng đế đó, còn cậu thì tiếp tục bận rộn.
Lời nói của Nhan Quân Trạch đã giúp cậu có phương hướng mới.
Đúng là dâu tây không dễ bảo quản, như vậy, nếu chế biến dâu tây thành mứt dâu thì thế nào, không phải sẽ bảo quản được lâu hơn sao?
Nghĩ đến mứt dâu tây, Giang Hàn Khinh đương nhiên cũng nghĩ tới sốt cà chua.
Nơi này hẳn là có bánh mì.
Hiện tại lúa mì vẫn còn đang là hạt giống, chúng nó còn chưa nảy mầm.
Một mình Giang Hàn Khinh đang mân mê làm mứt dâu tây, toàn bộ cục diện trắc trở trên Tinh Võng đều ném lại cho em trai cá mặn, mấy giờ sao ngắn ngủi trôi qua, Giang Hàn Thần từ lúc bắt đầu ôm tâm lý “Yên tâm giao cho em, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ”, hiện tại đã biến thành “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, vì sao tôi lại phải phục vụ đám khách hàng này”.
Ngày đầu tiên mở cửa hàng, có hơn vạn người tiến vào cửa hàng yêu cầu tư vấn, nhưng số tiêu thụ vẫn là 0.
Ngày thứ hai mở cửa hàng, có vài vạn người yêu cầu tư vấn, nhưng số tiêu thụ vẫn là 0.
Ngày thứ ba mở cửa hàng……
Trong mắt tiểu sói con Giang Hàn Thần rốt cuộc không còn thượng đế nào nữa, cả người cậu bé tràn ngập hơi thở xã hội.
Giang Hàn Thần nghĩ lại.
Mình sai rồi, bọn họ không phải thượng đế, bọn họ đều là con lừa, mỗi ngày đều đến để chơi mình!
Hỏi nhiều như vậy, rốt cuộc các người có mua hay không!
Tiểu sói con lộ ra tươi cười tà ác dữ tợn, thiết lập khung chat thành trạng thái tự trả lời, không bao giờ giống như ngày đầu tiên nghiêm túc trả lời từng vấn đề của thượng đế làm tâm tình người khác không vui nữa, cậu bé hận chính mình không thể xuyên về ngày đầu tiên, trực tiếp chụp chết cái tên nói năng khép nép nhiệt tình với khách hàng khi đó.
Đã là lừa thì không được đối xử ôn nhu, phải dùng roi da quất.
[Có thể thiếu ánh trăng nhưng không thể thiếu em]: Rau quả nhà các người đắt như vậy, mạ vàng sao?]
[Bổn lang là người sói]: [Trả lời tự động]: Đừng hỏi vì sao rau quả nhà tôi đắt hơn nhà người khác, cho dù trả lời bạn cũng sẽ không tin, ăn trước rồi lại nói, không ăn thì đừng trả lời. Mắng chửi người sẽ bị cử báo, bắn ngược bọn bình xịt, đám hắc tử mau biến đi!
[Có thể thiếu ánh trăng nhưng không thể thiếu em]: Trâu bò như vậy sao?
[Bổn lang là người sói]: [Trả lời tự động]: Đừng hỏi vì sao rau quả nhà tôi đắt hơn nhà người khác……
[Có thể thiếu ánh trăng nhưng không thể thiếu em]: Chủ quán trâu bò.
[Bổn lang là người sói]: [Trả lời tự động]…….
….
Tiểu sói con nghẹn khuất hai ngày, rốt cuộc đã lộ ra nụ cười thắng lợi.
Giang Hàn Khinh đổi bộ quần áo khác đi ra ngoài liền thấy Giang Hàn Thần lộ ra một nụ cười cực kỳ tà ác.
Cậu đi tới xoa đầu cậu bé, “Em cố lên nha, anh đi ra ngoài một chuyến.”
Giang Hàn Thần nhìn chằm chằm vào khung chat, xua xua tay với cậu.
“Yên tâm đi, em nhất định sẽ đạp đám thượng đế này dưới lòng bàn chân.”
Giang Hàn Khinh bật cười, biết cậu bé đã mở ra trạng thái bắn ngược cảm xúc tiêu cực, như vậy cậu bé sẽ không bị mắng đến mức hoảng loạn tinh thần nữa.
Bạch Dã và Lam Hiên đã liên hệ với cậu, bọn họ muốn mua hàng ở trên Tinh Võng để tăng lượng tiêu thụ cho cậu nhưng bị Giang Hàn Khinh cự tuyệt.
Cậu nói với bọn họ nếu bọn họ muốn ăn thì tới nhà cậu lấy, cậu lười đi gửi.
Bạch Dã và Lam Hiên: …….
Đây là tư thế mà một ông chủ cần lao nên có sao?
*
Trung tâm kiểm tra đo lường bên kia đã liên hệ với Giang Hàn Khinh, yêu cầu cậu đến đó một chuyến.
Giang Hàn Khinh gọi taxi đi đến trung tâm kiểm tra đo lường, tìm được bác sĩ đã làm kiểm tra cho cậu trước đó.
Bác sĩ rốt cuộc đã có thời gian rảnh.
Thấy Giang Hàn Khinh đi vào, bác sĩ lập tức nói: “Trước khi nói đến chính sự, tôi cảm thấy hẳn là tôi nên báo cảnh sát trước.”
Giang Hàn Khinh cười nói: “Trước khi báo cảnh sát, ngài có thể cho tôi biết lý do trước không?”
Bác sĩ tràn đầy tiếc nuối nói: “Cậu vốn có thể trở thành một dẫn đường cực kỳ ưu tú, tin tức tố của cậu nói cho tôi, cậu có tiềm chất để trở thành dẫn đường cấp SS, thậm chí còn có thể trở thành dẫn đường cao cấp hơn…..”
Nói đến đây, bác sĩ dừng một chút, quan sát biểu tình của Giang Hàn Khinh.
Toàn bộ quá trình Giang Hàn Khinh đều mỉm cười, biểu cảm trên gương mặt không thay đổi chút nào.
Bác sĩ: “Đáng tiếc, hiện tại cậu là một dẫn đường chỉ đạt tới cấp C.”
Giang Hàn Khinh: “Dẫn đường cấp C hẳn là không xúc phạm đến pháp luật đế quốc đúng không?”
Bác sĩ: “Đương nhiên, vấn đề là, cấp bậc của cậu bị giảm xuống không phải là hiện tượng tự nhiên, mà là do con người tạo thành.”
“Xin lỗi nhưng tôi vẫn phải nảy sinh nghi ngờ đối với người nhà cậu, theo pháp luật của đế quốc, dẫn đường cao cấp là tài phú của quốc gia, bất luận kẻ nào đều không thể làm tổn thương dẫn đường cao cấp, ngoại trừ tình huống đặc thù, mà tình huống của cậu, là loại nghiêm trọng nhất.”
“Cậu bị người ta dùng Phệ Hồn để cướp đi thiên phú, tinh thần thể của cậu không hề hoàn chỉnh, có tỷ lệ rất cao là cậu không thể triệu hoán ra tinh thần thể, tinh thần hải của cậu trở nên héo rút, dị dạng và không ổn định ——“
“Nói trắng ra, về sau cậu không thể kết hợp tinh thần với lính gác, hẳn là cậu đã biết, chỉ khi cả tinh thần và thân thể đều được kết hợp thì mới được coi là kết hợp hoàn mỹ nhất, mà tình huống của cậu, là hoàn toàn không thể làm tới một bước kia.”
Giang Hàn Khinh: ……
Không, tôi không biết.
Giang Hàn Khinh nghĩ nghĩ: “Tình trạng của tôi có thể cứu được không?”
Mục đích muốn cứu chữa đương nhiên không phải vì mục đích không đứng đắn như kết hợp tinh thần gì đó, cậu chỉ muốn nhìn xem tinh thần thể của chính mình rốt cuộc là cái dạng gì, có phải sẽ là một con động vật lông nhung cực kỳ đáng yêu hay không.
Đối mặt với sự bình tĩnh của cậu, bác sĩ cảm thấy không thể tưởng tượng được, bất kỳ một dẫn đường nào khi nghe được tin dữ như vậy đều không thể bình tĩnh được như thiếu niên trước mắt.
Bác sĩ lắc đầu: “Thương tổn do Phệ Hồn tạo thành không thể thay đổi, cũng không thể chữa trị.”
Giang Hàn Khinh: “Phệ Hồn rốt cuộc là thứ gì?”
Bác Sĩ: “Là một thứ cực kỳ tà ác, mục đích chế tạo của nó là vì muốn hủy diệt dẫn đường, nhiều năm qua đế quốc đã nghiêm cấm chặt chẽ thứ này, nhưng cậu lại bị thứ này hủy diệt tư chất, chuyện này tôi sẽ không giấu giếm, người nhà cậu sẽ bị điều tra.”
Giang Hàn Khinh: “Ngài chắc chắn tình huống của tôi là do Phệ Hồn gây ra?”
Bác sĩ cực kỳ khẳng định nói với cậu, “Tôi rất chắc chắn, cậu cũng không phải trường hợp đặc biệt, hầu hết dẫn đường từng bị Phệ Hồn hủy diệt tinh thần lực đều có bệnh trạng giống nhau, tình huống của cậu và bọn họ đều không quá khác biệt, bất quá vận khí của cậu khá tốt, ít nhất bọn họ còn để lại thức hải cho cậu. Hầu hết dẫn đường từng bị Phệ Hồn hủy diệt đều sẽ trực tiếp tử vong, chỉ có số ít người là còn sống sót, nhưng những người sống sót này hoặc là bị mất đi ý thức biến thành người thực vật, hoặc là thức hải bị héo rút sau đó chậm rãi mất đi tinh thần lực, đến sau cùng lại xuất hiện các loại bệnh biến chứng, sau đó bị hành hạ cho đến khi chết đi.”
Giang Hàn Khinh: “…….”
Giang Hàn Khinh: “Có thể không báo cảnh sát được không? Tôi muốn tự mình xử lý.”
Bác sĩ: “Chuyện này rất nghiêm trọng, tôi không thể bao che cho hành vi tội phạm.”
Vẻ mặt Giang Hàn Khinh đau kịch liệt: “Tôi nói, là do tôi tự uống, ngài tin không?”
Vẻ mặt bác sĩ cực kỳ tiếc nuối, “Vậy hiện tại cậu không nên ở chỗ này, hẳn là cậu nên bị đưa đến nhà giam cho dẫn đường.”
Giang Hàn Khinh: “…….”
“Nghiêm trọng đến mức đó sao?”
“Đúng là rất nghiêm trọng.”
Hai tầm mắt giao nhau trong không khí, đao quang kiếm ảnh đan xen, ngươi ra vô ảnh cước, ta ra đào háng quyền, tia lửa văng ra khắp nơi, ai cũng không nhường ai.
Ở trong không khí cực độ giằng co này, Giang Hàn Khinh thầm nghĩ có cần PK người thật hay không, thời điểm cậu muốn đi lên trực tiếp đánh ngất bác sĩ rồi chạy khỏi hiện trường, cửa phòng khám đột nhiên bị gõ vang.
Tiếng gõ chậm chạp nhẹ nhàng, âm lượng và tiết tấu đều được nắm giữ rất tốt, có vẻ người tới là một người cực kỳ thân sĩ lễ phép.
Bác sĩ nhìn chằm chằm Giang Hàn Khinh, ấn thiết bị mở cửa trong tầm tay, cửa phòng bệnh tự động mở ra, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở cửa.
Giang Hàn Khinh vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Nhan Quân Trạch đứng ở cửa, cậu vui mừng nhào qua.
“Cứu tinh mau tới, ở đây có dẫn đường sắp bị bức điên rồi, đang rất cần anh tới cứu vớt.”
Mùi hương thanh nhã đặc trưng chỉ có trên cơ thể Giang Hàn Khinh theo gió bay tới, cảm quan của Nhan Quân Trạch nháy mắt bị loại mùi hương này bắt làm tù binh, cái loại ngo ngoe rục rịch quen thuộc trước đó lại xuất hiện lần nữa, tin tức tố của anh khó có thể tự kiềm chế bắt đầu đón ý nói hùa, nhanh chóng bao vây người trước mặt vào trong hơi thở của chính mình.
Giang Hàn Khinh hơi sửng sốt, cậu ngửi được mùi hương như núi xanh tuyết trắng, mùi hương tươi mát lại ngọt ngào, khiến tinh thần sảng khoái, hơi thở của cậu như nhào vào trong một rừng cây xanh ngát, được bao dung, được tiếp nhận, giống như đang dẫm lên nền cỏ xanh, rốt cuộc đã trở về với đồng cỏ xanh mượt chỉ thuộc về cậu, mọi bất an nóng này từ trước tới nay đều được mùi hương này an ủi.
Cảm giác thoải mái, thích ý, phù hợp đến mức hoàn mỹ này làm cho đầu gối Giang Hàn Khinh mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống trước mặt mọi người.
Trên eo hơi căng thẳng, Giang Hàn Khinh đã bị người chặn ngang kéo lên.
Khóe môi Nhan Quân Trạch cong lên một độ cung vừa phải, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ý cười sung sướиɠ.
Ánh mắt thất thần, phản ứng cơ thể, mọi thứ Giang Hàn Khinh biểu hiện ra đều cho thấy tin tức tố của bọn họ phù hợp đến hoàn mỹ.
Giờ phút này trong đầu Giang Hàn Khinh chỉ có một hàng chữ to liên tục thổi qua:
Nơi an nghỉ cho tâm hồn.
Giọng nói Nhan Quân Trạch vang lên bên tai, thanh âm trầm thấp từ tính, “Đứng vững chưa?”
Giang Hàn Khinh hít sâu một hơi, muốn đuổi hết cảm xúc khác thường trong thân thể đi, nhưng loại hương vị khiến chân cậu mềm nhũn lại càng tiến vào miệng mũi cậu, cậu lập tức ngừng thở, đứng thẳng tắp như thân cây, trực tiếp biến thành một con cá chết.
Dùng hành động để nói cho anh, cậu có thể tự đứng vững!
Bác sĩ vẫn luôn đứng ở bên cạnh bị hai người nhét một tấn cơm chó: “……”
Nhan Quân Trạch mang theo người đi vào, “Vì sao lại bị bức điên?”
Thân thể Giang Hàn Khinh cứng đờ, cậu dịch ra bên ngoài hai bước, rời xa phạm vi hơi thở của Nhan Quân Trạch.
Cái loại cảm giác này quá kỳ quái, rõ ràng thân thể và linh hồn đều là của mình, thế nhưng nó lại không chịu nghe cậu khống chế, hơn nữa còn muốn bị người khác chi phối, chẳng lẽ chúng nó muốn tạo phản sao?!
“Ông ấy muốn báo cảnh sát, tôi không cho.”
Nhan Quân Trạch nhìn cậu càng dịch càng xa, chủ động thu lại hơi thở, ý bảo cậu không cần trốn nữa.
Sau đó nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ dùng ánh mắt xem kỹ đánh giá anh.
Giang Hàn Khinh dường như thấy được hào quang chính nghĩa đang tỏa sáng phía sau bác sĩ, vội vàng đứng lên ngăn chặn, “Không phải anh ấy!”
Bác sĩ nheo mắt lại, đôi mắt tràn ngập cơ trí, “Vẫn nên báo cảnh sát đi.”
Hiện tại Nhan Quân Trạch còn chưa hiểu được tình huống hiện tại.
Giang Hàn Khinh giải thích: “Bác sĩ cho rằng tôi đã bị Phệ Hồn làm hại, cho nên muốn báo nguy.”
Nhan Quân Trạch: “?!”
Bác sĩ: “Tình huống của cậu đã có chẩn đoán chính xác, cậu chắc chắn đã ăn phải Phệ Hồn.”
Nhan Quân Trạch: “!!!!”
Anh chẳng thể nghĩ tới, lần này tới đây không chỉ có thu hoạch khả quan, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng lớn đến mức này!
Cuối cùng, Nhan Quân Trạch vẫn đứng ra nói chuyện, giọng nói cực kỳ thành khẩn:
“Chúng tôi sẽ tự đi báo án, cảm ơn ngài.”