EDIT: HẠ
Nghe Tịch Tử Nhạc nói xong, Chử Dục trực tiếp nhảy dựng lên.
“Việc này là thật sao? Đây chính là đại sự có thể tạo phúc cho lính gác, cậu không nên lấy ra để nói giỡn!”
Tịch Tử Nhạc: “……”
Không phải, trọng điểm chú ý của người này có phải hơi sai rồi không?
Chử Dục có chút kích động, gấp không chờ nổi nói: “Dẫn đường kia đang ở nơi nào? Có thể giới thiệu cho tôi không? Dẫn đường lợi hại như vậy, tôi rất muốn làm quen một chút.”
Tịch Tử Nhạc nhắm mắt, cố gắng áp chế lửa giận sắp bùng nổ, “Điều cậu nên quan tâm chẳng lẽ không phải là bài tập thực tiễn sẽ bị vượt qua sao?”
Chử Dục bình tĩnh lại, “Cậu nói rất đúng.”
Tịch Tử Nhạc nhẹ nhàng thở ra, “Hiện tại điều quan trọng nhất chính là nhanh chóng khiến đám người kia rời khỏi Đế Đô Tinh, chỉ cần không có chứng minh, phía Nhan Quân Trạch sẽ không nhận được thêm điểm.”
Chử Dục sửng sốt, “Vì sao phải khiến bọn họ rời khỏi Đế Đô Tinh?”
Tịch Tử Nhạc cả giận nói: “Cậu muốn bại bởi Nhan Quân Trạch không?”
Chử Dục: “Không muốn.”
Tịch Tử Nhạc: “Vậy sao cậu còn…..”
Chử Dục: “Tôi đoạt dẫn đường kia về đội mình không phải được rồi sao?”
Tịch Tử Nhạc: “…..”
Tịch Tử Nhạc: “……”
Tịch Tử Nhạc: “……”
Chử Dục: “Nếu dẫn đường kia thật sự lợi hại như vậy, vậy khẳng định không thể để cậu ta ở cùng phe với Nhan Quân Trạch được.”
Chử Dục suy nghĩ một lúc, cảm thấy đây chính là lựa chọn chính xác nhất, hắn vỗ đùi: “Quyết định như vậy đi, Tôi sẽ đoạt lấy người này.”
Tịch Tử Nhạc hít sâu vài lần, “Cậu đoạt cậu ta về là muốn làm gì?”
Chử Dục: “Để tôi sử dụng.”
Tịch Tử Nhạc tức đến phát khóc, “Cậu ta khi dễ tôi, cậu còn muốn sử dụng cậu ta? Không thấy tôi nửa đường bị đuổi xuống xe sao?”
Chử Dục trừng mắt, “Cậu ta khi dễ cậu? Là cậu ta đã đuổi cậu xuống xe?!”
Tịch Tử Nhạc gật đầu, mặc dù không phải chính Giang Hàn Khinh đuổi xuống, nhưng vì cậu ta, Nhan Quân Trạch mới đối xử với hắn như vậy.
Chử Dục giận trừng hai mắt, phanh một tiếng vỗ bàn đứng lên, “Cậu yên tâm, chờ tôi đoạt được hắn, tôi khẳng định sẽ báo thù cho cậu, khiến cậu ta phải xin lỗi cậu, xin lỗi đến khi cậu vừa lòng mới thôi.”
Tịch Tử Nhạc ngẫm lại, làm như vậy hình như cũng không tồi, chỉ cần Giang Hàn Khinh không xuất hiện trước mặt Nhan Quân Trạch, vậy thì cũng không thể gây trở ngại cho hắn nữa, lấy thủ đoạn của hắn, hắn không tin không bắt được Nhan Quân Trạch.
“Đây chính là cậu nói, cậu đừng có quên đó.”
“Yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù cho cậu.”
*
Dẫn đường vô cùng lợi hại Giang Hàn Khinh, giờ phút này đang bị một đống tư liệu đè đến mức không dám ngẩng đầu.
Nhan Quân Trạch, Bạch Dã và Lam Hiên sợ cậu không thi đậu vào đại học Tinh Lan, vì thế bọn họ đã tìm tới dẫn đường bọn họ quen biết, mượn một đống tư liệu rồi đóng gói toàn bộ gửi cho Giang Hàn Khinh, để cậu phải xem hết tất cả trước khi khảo thí.
Giang Hàn Khinh: “…..”
ĐM?
ĐM ĐM ĐM!
Cậu nhìn thấy cái gì?!
Giang Hàn Khinh trừng lớn hai mắt, từng chữ từng chữ nhìn lại vài lần.
Cuối cùng cậu xác nhận, thật sự là —— Hướng, dẫn, đàn, ông, mang, thai!
Thế giới quan hoàn toàn bị chó gặm rồi.
Giang Hàn Khinh bùng nổ tại chỗ.
Đệt mợ nó, đàn ông có thể mang thai sao?!
Ngươi nói cho ta xem đàn ông phải mang thai như thế nào?!
Mạt thế đến cậu đều có thể tiếp thu, nhưng cậu không thể tiếp thu được với cái thế giới quỷ quái này!
Động tay xóa bỏ, xóa bỏ toàn bộ, đây chính là phần tử tà giáo phản nhân loại phản khoa học, cần phải tiêu diệt tất cả!
“Xem tư liệu thế nào rồi?” Nhan Quân Trạch vừa nhấc mắt đã bị trạng thái của Giang Hàn Khinh dọa cho hoảng sợ.
Tóc hỗn độn, ánh mắt dại ra, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
“Cậu làm sao thế?”
Giang Hàn Khinh hai mắt vô thần: “Tự hỏi nhân sinh.”
Nhan Quân Trạch nhịn cười, “Đã hẹn xong với trung tâm kiểm tra sức khỏe rồi, khi nào cậu có thời gian? Tôi sẽ đến đón cậu.”
Giang Hàn Khinh giật mình, lập tức bạo nộ quát, “Kiểm tra sức khỏe cái quỷ gì, không đi!”
Cuộc gọi bị cắt đứt.
Nhan Quân Trạch: “……”
Bắt đầu lâm vào trạng thái tự hỏi.
Trước đó không phải hắn đã nói chuyện kiểm tra sức khỏe cho Giang Hàn Khinh rồi sao, khi đó Giang Hàn Khinh không có ý kiến, sao thái độ hôm nay lại khác thường như vậy….. Không, trạng thái hôm nay cực kỳ không đúng, hoàn toàn không giống Giang Hàn Khinh ngày thường, dáng vẻ xù lông còn….
Rất đáng yêu.
Rõ ràng người này nhỏ hơn anh hai tuổi, thế nhưng suốt ngày luôn mang vẻ mặt thâm trầm.
Nhan Quân Trạch nghĩ đến dáng vẻ phát điên của cậu, nhịn không được cười rộ lên.
*
Giang Hàn Khinh chuyên tâm vùi đầu vào gieo trồng, dùng việc này để xoa dịu tinh thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cậu mua một đống hạt giống trở về, trong ánh mắt kinh ngạc của Ba Giang mẹ Giang, điên cuồng gieo trồng.
Giang Hàn Thần: “Rốt cuộc anh trai đã quyết chí tự cường rồi.”
Ba Giang và mẹ Giang: “……”
Hai vợ chồng già liếc nhau, đều thấy được ưu sầu trong mắt đối phương.
Sở dĩ bọn họ đồng ý đi theo đến Đế Đô Tinh là vì có mục đích riêng, nếu không dù chết bọn họ cũng không muốn rời khỏi Tước Vĩ Tinh.
Công việc của ba Giang là dựng vườn nuôi trồng cho người ta, đây là một công việc vừa cần thể lực vừa cần kỹ thuật, đến nơi nào đều có thể tìm được công việc, nếu không phải mỗi tháng Giang Hàn Thần đều cần uống thuốc, tiền lương của ông hoàn toàn đủ cho một nhà chi tiêu.
Ông vốn nghĩ, Đế Đô Tinh có nhiều người phú quý như vậy, bọn họ khẳng định không thích ăn dịch dinh dưỡng, vậy thì tất nhiên bọn họ sẽ lựa chọn ăn rau quả, nếu muốn ăn rau quả, khẳng định sẽ muốn dựng vườn nuôi trồng, ông theo tới bên này có lẽ tiền lương nhận được có thể cao hơn một chút, chỉ là, sau khi tới đây ông mới phát hiện suy nghĩ của mình có bao nhiêu ngây thơ.