EDIT: HẠ
Trong vũ trụ mênh mang, một con thuyền tinh hạm thật lớn đang đi đến tọa độ của Tước Vĩ Tinh.
Trong phòng điều khiển trung tâm truyền đến âm thanh tiếng cười ha ha.
Bạch Dã xoa xoa đôi mắt sắp cười ra nước, “Ca, có phải chúng ta bị lừa rồi không? Tôi cho rằng quân đội đóng quân ở Tước Vĩ Tinh đã phát hiện được thứ đồ gì đó rất nguy hiểm, cho nên mới phải vội vã báo cáo, thế mà thứ đồ kia lại là một quả cà chua? Ha ha ha, cười chết tôi mất.”
Lam Hiên chán đến chết khởi động quang não, khóe miệng mang theo ý cười nhạt, “Đừng nói thế, cà chua này xác thật có chút khác thường.”
Bạch Dã sửng sốt, “Khác thường ở chỗ nào? Sao tôi không phát hiện?”
Lam Hiên cười khẽ nói, “Quả cà chua này to hơn mấy quả cà chua bình thường.”
Bạch Dã chạy tới siết cổ hắn, “Ca, sao cậu không nói nó còn đỏ hơn so với quả cà chua khác đi?”
Lam Hiên làm như suy tư gì rồi gật đầu, “Đúng là rất đỏ.”
Hai người đùa giỡn, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Nhan Quân Trạch còn đang rũ mắt xem tin tức, lông mi dày đậm giống như lông quạ, đôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, mang theo vẻ đa tình.
“Đừng trợn mắt đừng trợn mắt…..”
Nhan Quân Trạch nhấc mi mắt lên, trong đôi phượng nhãn xinh đẹp toàn là ghét bỏ.
Bạch Dã ngao một tiếng gào to, “Cậu trả lại đại mỹ nhân cho tôi! Cậu không biết thời điểm cậu rũ mắt suy nghĩ sâu xa có bao nhiêu đẹp mắt sao, mẹ nó nếu không phải quen biết cậu từ nhỏ, tôi thật sự không dám tin cậu là một lính gác!”
Lam Hiên cười bổ thêm một đao, “Sau khi Nhan ca trợn mắt kỳ thực cũng rất đẹp mắt, còn phải xem cậu có dám thưởng thức hay không.”
Bạch Dã cũng cười rộ lên, “Ha ha, đúng là em không dám thưởng thức, cáo từ.”
Nhan Quân Trạch cũng cười theo, “Đẩy nhanh tốc độ đến Tước Vĩ Tinh đi.”
“Ca, chẳng lẽ cậu thật sự cảm thấy hứng thú với quả cà chua vừa hồng vừa to kia à?” Bạch Dã không thể tin nói.
Nhan Quân Trạch thay đổi màn hình ảo trong tay, “Nghiên cứu viên đóng quân ở Tước Vĩ Tinh đã phát hiện trong loại cà chua kia có một thành phần đặc biệt, thứ này có thể trấn an triệu chứng cuồng bạo ở lính gác, hiệu quả tương đương với việc sử dụng dẫn đường tố.”
“Vãi chưởng, thật hay giả? Vận khí của chúng ta cũng quá mẹ nó tốt đi? Lựa chọn đi Tước Vĩ Tinh tiếp viện liền có thể gặp chuyện tốt như vậy, nếu tiểu đội Chử Dục biết được, hắn khẳng định sẽ tức đến ngốc luôn!” Bạch Dã cười đến mức thấy răng không thấy mắt.
Lam Hiên chụp vào đầu hắn, “Chử Dục có tức đến ngốc hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết cậu sắp cười đến choáng váng rồi.”
“Mau mau mau, đừng nhiều lời, nắm chặt thời gian tới đó đi!”
“Cho dù nhanh hơn thì cũng cần thời gian.”
Cửa khoang điều khiển trung tâm mở ra, Tịch Tử Nhạc đi vào bên trong, thấy bọn họ hưng phấn như vậy, hắn buồn cười nói: “Muốn đến Tước Vĩ Tinh như vậy sao? Bên kia gió cát rất lớn, mức độ phóng xạ rất cao, cây xanh thưa thớt, hoàn cảnh sống cực kỳ ác liệt, các cậu đừng kỳ vọng quá nhiều.”
Bạch Dã hắc hắc cười, “Nơi đó có thứ tốt, lần này nhất định có thể đè tên Chử Dục kia một đầu!”
Tịch Tử Nhạc nhướng mày, “Thứ tốt?”
Bạch Dã: “Chờ tới đó sẽ biết, cậu tuyệt đối sẽ có hứng thú,”
Chờ chân chính tới Tước Vĩ Tinh, bọn họ mới biết được, chuyện này thật sự không lạc quan.
Hậu cần nơi đóng quân đã mua sắm được loại cà chua này, nhưng hai người đó chỉ lấy cà chua về, ai trồng, trồng ở nơi nào đều không biết, bọn họ muốn tìm người trồng cũng chỉ có thể luống cuống.
Căn cứ đóng quân không có biện pháp, chỉ có thể phái Long Phi và Hắc Tử đến huyện Kim Đồng, mỗi ngày đều ngồi ở trước cửa viện gây giống, nếu người kia thật sự làm trồng trọt, vậy thì sớm hay muộn gì cậu ta cũng sẽ tới đây mua hạt giống, chỉ cần ở bên này ôm cây đợi thỏ là được.
*
Nhà thím hai cách vách cũng cho Giang gia một đả kích.
Nhà thím hai cư nhiên cũng học theo nhà bọn họ làm trồng trọt, người nhà kia khai hoang một miếng đất ở cửa, giống như Giang Hàn Khinh, cũng trồng rau quả ở trước cửa.
Giang Hàn Thần tức giận đến bật cười, “Anh, anh nói xem nếu thím hai không trồng ra được gì, bà ta có đổ lỗi lên đầu chúng ta không?”
“Không liên quan gì đến chúng ta, em đừng quản nhiều.”
Giang Hàn Khinh đang hái dâu tây, mỗi một quả dâu tây đều lớn bằng nắm tay trẻ con, đỏ tươi ướŧ áŧ, dâu tây thơm ngọt, vừa nhìn đã khiến người ta chảy nước miếng.
Giang Hàn Khinh nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ở bên cạnh, cười khẽ ra tiếng nói, “Muốn ăn thì ăn đi, thèm cái gì?”
Giang Hàn Thần cười hắc hắc, “Lương tâm của em rất bất an, một quả chính là 500 tệ tinh tế, ăn vào có khác gì ăn tiền đâu.”
Giang Hàn Khinh cầm một quả dâu tây tương đối dị dạng đưa cho cậu bé, “Vậy chọn quả lớn lên xấu chút để ăn, quả xinh đẹp thì lấy đi bán.”
“Được, em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Giang Hàn Khinh nhận quả dâu tây, chỉ mấy ngụm đã ăn xong hết, nước sốt dâu tây thơm ngọt nổ tung ở trong miệng, ngon đến mức khiến người ta muốn khóc.
“Ngon quá! Anh, dâu tây đều ngon như vậy sao?”
“Cũng không nhất định, còn phải xem là do ai trồng.”
Giang Hàn Khinh rất tự tin đối với dâu tây mình trồng, dâu tây của cậu tuyệt đối ngon hơn dâu tây bên ngoài, không nhìn thấy cậu đã tốn bao nhiêu năng lượng hệ mộc để đào tạo sao, sao có thể không ngon được?
“Hôm nay anh muốn vào thành sao?” Giang Hàn Thần vừa liếʍ nước sốt trên ngón tay vừa hỏi.
“Muốn đi, dâu tây đều chín rồi, để lâu không được, phải nhanh chóng bán đi.”
Giang Hàn Khinh đã mua hộp giữ tươi ở trên Tinh Võng, cậu xếp dâu tây thành từng lớp một, vừa đảm bảo an toàn lại tránh cho dâu tây không bị nát.
Cà chua và rau xanh cũng được đóng gói cẩn thận, như vậy thoạt nhìn sẽ có vẻ cao cấp hơn.
Giang Hàn Khinh còn nghĩ, nếu có thể đi ra ngoài bán lẻ trên phố là tốt nhất, nếu bán cho cửa hàng rau quả, bọn họ sẽ bị ép giá, giá bán ra tuyệt đối không phải giá bán lẻ, dù sao cửa hàng rau quả cũng phải kiếm tiền. Cho nên lần trước bán được hàng cho hai tiểu chiến sĩ kia, Giang Hàn Khinh đã kiếm được lời. Lúc ấy đi gấp, cậu quên không hỏi số liên lạc, nếu về sau bọn họ còn cần rau quả, như vậy bọn họ có thể liên hệ với cậu, cho dù số lượng không nhiều, nhưng chất lượng tuyệt đối được đảm bảo.
Mẹ Giang nhìn hai anh em bọn họ, mỗi người cầm hai cái hộp lớn, bà cũng muốn đi ra hỗ trợ.
“Mẹ, ngài ở nhà chăm sóc đồ trong đất, con và Thần Thần đi bán là được.”
Rau quả trong đất không có người chăm sóc không được, việc này chẳng khác gì đang đặt tiền ở trước cửa cả.
Từ nhà đến trạm xe buýt còn phải đi một đoạn đường, Giang Hàn Thần đi không bao xa liền cảm thấy không còn sức lực, cậu bé muốn dừng lại nghỉ ngơi, hơi thở có chút dồn dập, sắc mặt cũng hơi trắng bệch.
“Anh, hôm nay là ngày bao nhiêu? Em cảm thấy hình như đã tới ‘ngày hắc ám’ của em rồi?” Tiếng thở dốc của Giang Hàn Thần có chút nặng nề, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Giang Hàn Khinh nhìn quang não đeo trên cổ tay, “Ngày 18.”
“Quả nhiên, ngày hắc ám của em tới rồi.” Giang Hàn Thần trực tiếp ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Giang Hàn Thần vẫn luôn dùng thuốc điều trị gen, thuốc cậu bé dùng đều là loại rẻ nhất, có dược tính khá thấp, dược hiệu cũng kém, mỗi tháng phải dùng ba liều, mới có thể giúp cậu bé có thể sinh hoạt giống một người khỏe mạnh.
Mỗi tháng Giang Hàn Thần chỉ uống được một liều, một liều có giá 3000 tệ tinh tế, tiền lương của ba Giang không đủ cho nên phải đi vay, Giang Hàn Thần phải dựa vào liều thuốc điều trị gen này để giữ mệnh. Ngày mùng 1 mỗi tháng cậu sẽ sử dụng thuốc, như vậy cậu có thể tung tăng nhảy nhót đến khoảng ngày mùng 10, càng về sau, cậu bé sẽ càng trở nên suy yếu, đến sau ngày 20, cậu bé sẽ suy yếu đến mức không xuống được giường.
“Em đi về trước đi, anh tự mang lên huyện là được, chờ bán hết chỗ hàng này, anh sẽ mua thuốc về cho em.” Giang Hàn Khinh trồng bốn hộp giữ tươi lên, tính toán cứ như vậy ôm đi.
“Không được, em còn có thể kiên trì, anh em đẹp như vậy, em phải bảo vệ thật tốt, không thể để người khác khi dễ anh được.” Giang Hàn Thần thở hổn hển mấy hơi rồi đứng lên lần nữa.
Giang Hàn Khinh dỗ cậu bé, “Không ai có thể bắt nạt anh, em yên tâm.”
“Không được, em nhất định phải đi theo.”
Thái độ của Giang Hàn Thần quá kiên quyết, Giang Hàn Khinh cũng không có cách nào, cậu chỉ có thể để cậu bé tiếp tục đi theo.
Đoạn đường sau đó, Giang Hàn Khinh chỉ cho cậu bé bưng một hộp rau xanh, ba hộp giữ tươi khác đều do cậu ôm đi.
Rốt cuộc đã ngồi lên xe, Giang Hàn Thần đã đổ mồ hôi đầy đầu.
“Có khỏe không?” Giang Hàn Khinh có chút lo lắng.
“Không có việc gì, em còn rất tốt.” Giang Hàn Thần hít một hơi.