Y cầm khăn lau mồ hôi, nghe thấy tiếng chó con rêи ɾỉ ngoài cửa viện, liền đi về phía đó.
Hậu viện tiêu cục nối liền với đường phố dân cư, là một con hẻm nhỏ yên tĩnh.
Giang Tri Dữ đi ra, bị gió trong hẻm thổi cho mát rượi.
Y theo tiếng chó sủa tìm, tìm thấy chó con trong khe hở của những chiếc sọt tre lớn xếp chồng lên nhau ngoài cửa.
Chó con sợ người lạ, co mình chui sâu vào khe hở. Tiếng kêu càng lớn, càng tỏ ra đáng thương.
Giang Tri Dữ ngồi xổm bên ngoài, thử nói chuyện với nó: "Cún con? Chó con? Ngươi ra đây, ta dẫn ngươi đi ăn đồ ngon."
Y tập trung chú ý ở bên này, không nghe thấy có người đi vào đầu hẻm, gọi liên tục một hồi, còn học cả tiếng chó kêu "gâu gâu", thật sự không biết làm thế nào, quyết định gọi người đến dời sọt tre, y muốn lôi chó con ra.
Lai Hỉ gọi y mấy tiếng, đến gần, y mới nghe thấy, quay đầu lại nhìn, phát hiện bên cạnh Lai Hỉ còn có một Tạ Tinh Hành.
Giang Tri Dữ vội vàng đứng dậy, hai tay trống không, theo thói quen giơ tay lên nhưng không có gì che mặt, đành gượng gạo mà không mất đi lễ độ sờ cằm.
Trên cằm y đọng một giọt mồ hôi.
Tạ Tinh Hành dừng ánh mắt ở giọt mồ hôi đó một lát, vái chào hành lễ.
Giang Tri Dữ hoàn hồn, quy củ đáp lễ.
Y liếc nhìn Lai Hỉ, hiểu rằng cha đã âm thầm xem mặt Tạ Tinh Hành, có chút tức giận.
Tìm người kết hôn trong đám nạn dân, khác gì thừa nước đυ.c thả câu?
Mặc dù y là tìm nam nhân, trên danh nghĩa coi như là giúp đỡ người nghèo, nhưng y chiêu rể, cũng không khác gì nhà người khác cưới vợ.
Tạ Tinh Hành tướng mạo tuấn tú, có công danh, tuổi còn trẻ, ở quê nhà chưa thành gia lập thất, rõ ràng là mắt cao hơn đầu.
Nếu như coi trọng, có phải là muốn ép người ta ở rể không?
Đây là kết thân hay là kết thù?
Giang Tri Dữ càng nghĩ càng nhíu chặt mày.
Y quanh năm ngoan ngoãn quen rồi, có tính khí nhỏ cũng chỉ biết kìm nén, tự mình cáu giận.
Một chút hành vi vượt quá giới hạn, đều lén lén lút lút. Mắng người phải trốn trong chăn tối om, đánh nhau phải ở hậu viện nhà mình không để ai thấy.
Y có ý muốn nhắc nhở Tạ Tinh Hành, không mở miệng được.
Vạn nhất cha y chỉ là tiện tay giúp đỡ một phen, căn bản không có ý đó thì sao?
Vẫn là về nhà rồi nói.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Lai Hỉ đã nói rõ ý định đến: "Lão gia nói Tạ công tử không có người quen, bảo ta dẫn hắn đi tìm chỗ ở. Xem mấy chỗ, không có chỗ nào ưng ý, đang chuẩn bị về khách điếm, ta dẫn hắn đi chỗ râm mát, không ngờ lại gặp được ngài. Gọi ngài mấy tiếng rồi đấy!"
Câu cuối cùng là nhấn mạnh.
Giang Tri Dữ đột nhiên đỏ mặt.
Vậy chẳng phải là nghe thấy y học tiếng chó kêu rồi sao?
Con chó con kia đúng lúc gâu gâu rêи ɾỉ.
Giang Tri Dữ buông thõng hai tay bên người, mặt đỏ bừng theo gió, trong đôi mắt hoa đào nổi lên vẻ ngượng ngùng nồng đậm.
Y không bối rối quay đầu bỏ chạy, ngược lại nhìn thẳng vào mắt Tạ Tinh Hành, dùng "phi lễ chớ nhìn" để áp chế Tạ Tinh Hành, tránh ánh mắt đi.
Giang Tri Dữ khẽ hừ một tiếng từ cổ họng, lọt vào tai người khác mềm mại ngứa ngáy.
Tạ Tinh Hành tìm chủ đề: "Ta giúp ngươi dụ nó ra."
Giang Tri Dữ cũng chuyển chủ đề: "Nhà Trương thúc có một cái sân bỏ không…"
Hai người nói chồng lên nhau, y mới nói được một nửa, Tạ Tinh Hành đã nói xong, y đứng sững tại chỗ, hai lần hít thở, mới ở trong ánh mắt mỉm cười của Tạ Tinh Hành, tiếp tục nói: "Để Lai Hỉ dẫn ngươi đi xem."
Tạ Tinh Hành chắp tay rồi đi vượt qua Giang Tri Dữ, ngồi xổm xuống bên cạnh sọt tre, mở miệng làm Giang Tri Dữ giật nảy mình.
Tạ Tinh Hành lại học tiếng chó kêu!
Con kêu rất giống!
Giống như người cùng quê gặp nhau với con chó, ngươi gâu một tiếng ta cũng gâu một tiếng.
Chó con thật sự chui ra.
Là một con chó có màu lông đen vàng lẫn lộn, to hơn bàn tay một chút, thân hình thon dài.
Trốn bên trong còn sợ người, đến lòng bàn tay người, lại không biết là sợ hay là nịnh nọt, lưỡi cuộn lại liếʍ tay Tạ Tinh Hành.
Tạ Tinh Hành tiện tay vuốt ve lông lưng chó, đưa nó cho Giang Tri Dữ.
Giang Tri Dữ cúi đầu, trước mắt hoa lên, Lai Hỉ nhận lấy con chó, ở giữa làm trung gian, nhét con chó cho Giang Tri Dữ.
Lần này Tạ Tinh Hành có chút không được tự nhiên.
Chỉ là đưa chó thôi, đều trở thành vượt quá giới hạn.
Chó con lại liếʍ lên tay Giang Tri Dữ.
Tạ Tinh Hành phát hiện y khẽ cười một tiếng, thoáng qua, ngẩng đầu lên liền trở nên đoan trang giữ lễ.
"Nhà Trương thúc ở cuối hẻm, các ngươi đợi một chút, ta gọi ông ấy ra."
Tạ Tinh Hành lần này quy củ đến đáng sợ, lời nói dí dỏm cũng không còn. Trong thời gian ngắn số lần vái chào khom lưng, so với nửa đời trước của hắn cộng lại còn nhiều hơn.
"Cảm ơn."
Mỹ nhân tỏa hương, bị gió thổi tan.
Gợn sóng trong lòng Tạ Tinh Hành, theo Giang Tri Dữ đi xa, dần dần trở lại bình tĩnh.
Là người đứng đầu trong ba cự đầu ở Phong Châu, những việc trên mặt nổi của Giang gia rất dễ nghe ngóng.
Giang lão gia là con cả Giang gia, thành thân muộn nhất, chỉ có một độc đinh là Giang Tri Dữ.
Giang Tri Dữ là mỹ nhân nổi tiếng ở Phong Châu, từ khi mười lăm tuổi có thể nói chuyện hôn nhân thì ngưỡng cửa nhà y đều bị bà mối đạp phá hết cả rồi.
Con trai Phong Châu ngàn cầu vạn cầu, Giang gia không nỡ gả.