Vô Tình Đánh Dấu Trưởng Công Chúa Xinh Đẹp Điên Loạn

Chương 50

Văn Uyển Uyển càng nghi ngờ hơn, nàng dụi dụi mắt nhìn quanh, sau đó nhíu mày: "Nhà ngươi?"

Vẻ mặt ngơ ngác này đâu giống con cáo gian xảo, Lăng Duyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

Quả nhiên, Văn Uyển Uyển sau khi nhìn xung quanh xong thì phát hiện nơi này thật sự xa lạ, không nhịn được gãi đầu cười ngượng: "Xin lỗi, hình như ta lạc đường rồi."

Ngay sau đó nàng lại như gặp được cứu tinh, đôi mắt sáng hơn cả những ngôi sao trên trời: "May quá gặp được Lăng tiểu thư, cái đó, Phúc Lộc khách sạn đi đường nào?"

Sắc mặt Lăng Duyệt đã đen như đáy nồi.

Phúc Lộc khách sạn ở đầu kia con phố này, đối phương vừa ra khỏi Tiễn Đình đã đi nhầm đường.

Đi lòng vòng bao lâu rồi...

Lăng Duyệt thở dài một hơi nhưng vẫn mềm lòng: "Đi ra từ chỗ ngươi vừa trèo qua, đi về phía tây đến cuối đường."

Văn Uyển Uyển ra vẻ hiểu rõ: "Ồ ồ ồ, cảm ơn, ngày khác sẽ mời tiểu thư ăn cơm."

Nàng lật qua tường.

Lăng Duyệt có chút không yên tâm, nàng nhảy lên tường, nghiến răng nghiến lợi hét lớn: "Đó là phía đông!"

Ngày hôm sau, Lăng Duyệt thức dậy với đôi mắt gấu trúc.

Nhìn bản thân tiều tụy trong gương đồng, Lăng Duyệt chỉ biết cười khổ, nếu chỉ là ngủ muộn thì thôi đi, sau khi ngủ còn mơ thấy chuyện kiếp trước, nỗi đau bị lửa thiêu đốt khiến nàng trằn trọc, khi nàng không thể khống chế được muốn tỉnh dậy thì tiếng sáo du dương cùng hương hoa mơ thoang thoảng đã xoa dịu nỗi đau.

Cứ như vậy, nàng mới có được giấc ngủ yên ổn nửa đêm sau.

Ngáp một cái nữa, Lăng Duyệt nhìn bàn tay Xuân Đào đang thoăn thoắt trên đầu mình, thấy búi tóc sắp hoàn thành Lăng Duyệt vội vàng ngăn lại: "Tùy ý một chút."

Thấy Xuân Đào bĩu môi, Lăng Duyệt cười giải thích: "Đã là Trạng Nguyên thì chính là võ tướng của triều đình, đơn giản một chút thì tốt hơn."

Xuân Đào tuy hiểu, nhưng nhìn tiểu thư chịu ấm ức nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu, ý của nàng ta tất nhiên là càng phô trương càng tốt.

Trong lòng oán trách nhưng tay không ngừng nghỉ, Xuân Đào gỡ búi tóc xuống, đem toàn bộ tóc búi lêи đỉиɦ đầu, người trong gương lập tức tinh thần hơn không ít.

"Tiểu thư, có phải quá đơn giản không?"

"Không đâu, hiện giờ tình hình căng thẳng, ngay cả hoàng gia cũng chủ trương tiết kiệm, đầu đầy châu báu không tốt, đừng lo lắng, người khác cũng sẽ làm như vậy."

Xuân Đào vẫn không cam lòng, hôm nay là ngày công bố thành tích, đến lúc đó sẽ có đội ngũ dọc đường báo tin vui, sau đó đón Lăng Duyệt vào cung yết kiến, ban cho nàng một chức quan.

Sau khi hoàn thành các trình tự này, đám người ở Bộ Binh sẽ bày tiệc chiêu đãi.

Sau khi trải qua những bước này, Lăng Duyệt chính là đệ tử chân chính của hoàng đế, sau này không cần phải nhìn sắc mặt đám người Lăng phủ nữa.

Rõ ràng là chuyện vui lớn như vậy, tiểu thư lại vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên như mây gió.

Xuân Đào không khỏi bội phục tiểu thư nhà mình, không hề nao núng trước vinh nhục quả thật không phải ai cũng làm được.

Nhưng Xuân Đào đã nghĩ sai, tiểu thư nhà nàng kiếp trước là võ tướng đứng đầu, đương nhiên sẽ không vì chút thành tựu nhỏ bé này mà vui mừng.

Chờ đợi trong buồn chán, Lăng Duyệt chống cằm suy nghĩ về hương mai trong giấc mơ, tiếng sáo trúc cùng rượu, những thứ thường xuất hiện trong mơ của nàng.

Hương mai tự nhiên khiến nàng nhớ đến Trưởng công chúa, nhưng đối phương không thích uống rượu và ghét tiếng sáo.

Nhìn những món đồ nhỏ lặt vặt trên bàn trang điểm, Lăng Duyệt lẩm bẩm: "Không phải nàng ấy, vậy là ai?"