Như vậy, nàng có thể che giấu một phần thực lực mà không làm đối phương bị thương.
Nếu là người bình thường có lẽ sẽ nhận thua, dù sao trên khán đài còn có Trưởng công chúa.
Nhưng Vương Lan không phải người lỗ mãng bình thường, nàng ta dùng hết sức lực hét lớn: "Ta không phục! Không công bằng!"
Cả sân đấu lập tức im lặng, mọi người kinh hãi nhìn Trưởng công chúa trên đài, phát hiện nàng nhắm mắt như đang ngủ.
Hoàng đế cũng giật mình, nàng muốn bảo toàn mạng sống cho Vương Lan, bèn quát lớn: "Ngỗ nghịch! Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài cho ta!"
Lập tức có binh lính tiến lên muốn kéo Vương Lan đi, nhưng nàng ta vốn đã kiệt sức, không biết lấy đâu ra sức lực lại vùng ra được, tiến lên quỳ xuống: "Không công bằng! Xin Hoàng thượng chọn ngày khác để thi đấu lại!"
Hoàng đế tức đến chết, Vương Lan này lại dám bỏ qua Trưởng công chúa mà chỉ hỏi ý kiến của nàng, đây chẳng phải là đẩy nàng vào hố lửa sao!
Lén nhìn Hoàng tỷ bên cạnh, phát hiện đối phương đang mở mắt nhìn mình, rõ ràng là đang cười, nhưng nàng luôn cảm thấy đối phương đang che giấu lửa giận.
Hoàng đế vô cùng sợ hãi, ngay cả thở cũng trở nên khẽ khàng, chỉ khẽ gọi một tiếng: "Hoàng tỷ."
Lăng Duyệt cũng không ngờ nàng ta lại làm vậy, nghĩ đến việc Trưởng công chúa có thể sẽ nổi giận, nàng cũng trực tiếp quỳ xuống: "Điện hạ, thần nữ thắng không vẻ vang, xin trả lại cho Vương tiểu thư danh dự vốn có của nàng!"
Cùng lắm thì một vạn lượng này nàng trả!
Lục Hề nhìn hai người ngươi một lời ta một câu, trong lòng vô cùng tức giận, Vương Lan từ đầu đến cuối đều coi thường Lăng Duyệt, còn Lăng Duyệt vì Vương Lan mà ngay cả một vạn lượng cũng không quan tâm.
Nhận thức này khiến nàng rất khó chịu.
Nàng đứng dậy đi về phía trước, sau đó tùy tiện rút kiếm của binh lính đang đứng hầu.
Nàng lau lưỡi kiếm, mỗi lần lau, tim mọi người lại thót lên một chút.
Hoàng đế cũng không dám nói gì, nàng nhìn Vương Lan với ánh mắt tiếc nuối.
Nàng hiểu, Hoàng tỷ rõ ràng là đang coi trọng Lăng Duyệt, cho nên sự vô lễ của Lăng Duyệt có thể bỏ qua, nhưng Vương Lan thì không.
Cuối cùng, Lục Hề buông kiếm xuống.
Nàng nhìn hai người đang quỳ dưới đài, cười khẩy một tiếng: "Đã là võ khoa, tự nhiên phải công bằng."
Vương Lan lập tức vui mừng, Lăng Duyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, nàng vô thức cười, cho rằng chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.
Nhưng chưa kịp để Vương Lan tạ ơn, một câu nói nhẹ nhàng của Lục Hề lại vang lên: "Nhưng không thể chọn ngày khác, xét thấy ngươi bị thương, có thể chọn cách khác."
Lăng Duyệt còn chưa kịp phản ứng, nàng chỉ cảm thấy một luồng sát ý mãnh liệt ập đến, phản ứng nhanh nhẹn được tôi luyện trên chiến trường khiến nàng thuận tay cầm cây thương lên đỡ.
Lưỡi kiếm rơi xuống cán thương, Lăng Duyệt dùng hết sức lực hai tay miễn cưỡng chống đỡ, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt đang cười của Lục Hề.
Giọng nói của nàng vang lên bên tai, rất gần.
"Vậy để ta thử xem, nàng ta rốt cuộc có tư cách hay không."
Lăng Duyệt rối bời, nàng không biết tại sao lửa giận của đối phương lại trút lên người mình, mà trong lúc căng thẳng này, Lục Hề cúi người xuống, thì thầm bên tai nàng: "Người ta coi trọng, sao có thể chiến thắng chỉ nhờ may mắn."
Từ lúc quen biết, Lăng Duyệt chưa bao giờ hiểu được đối phương, dù đã trải qua một kiếp, nàng vẫn không thể nhìn thấu.
Lực đè trên vũ khí rất lớn, chống đỡ rất khó khăn, đối phương rõ ràng là nghiêm túc, nếu không dốc toàn lực, nàng thật sự có thể bị gϊếŧ chết.