Ngu Thanh Gia, đang suy nghĩ xem nên làm gì, chợt bình tĩnh lại khi nghe thấy câu nói của Phan Tinh. Đã đến rồi,cô nhất định phải xử lý ổn thỏa chuyện này trước.
Hít sâu một hơi, Ngu Thanh Gia nhặt chiếc áo choàng ngủ khoác lên người. Động tác chậm rãi, ung dung, hoàn toàn không có chút bối rối của kẻ bị bắt tại trận hay sự lạnh nhạt, mỉa mai của một người lộ ra bản chất thật.
Nhìn vẻ bình thản và tự chủ của Ngu Thanh Gia, sự khó chịu trong lòng Phan Tinh bất giác dịu đi. Cô có một linh cảm mạnh mẽ rằng chuyện này có lẽ không giống như những gì cô nhìn thấy. Có thể nào Tiểu Ngư bị hãm hại?
Trong lúc khoác áo và bước xuống giường, Ngu Thanh Gia đã nhanh chóng hiểu rõ đoạn tình tiết này trong nguyên tác.
Nguyên chủ đêm qua uống phải ly rượu có vấn đề trong bữa tiệc, sau đó bị người ta đưa đến khách sạn. Người phụ nữ nằm bên cạnh cô không ai khác ngoài Minh Nhân, kẻ thù không đội trời chung của Thẩm Như và cũng là nhân vật phản diện duy nhất có thể đối đầu với Thẩm Như trong truyện.
Cuộc cạnh tranh giữa hai gia tộc họ Thẩm – họ Minh đã kéo dài từ thế hệ trước. Khi thị trường ngày càng phát triển và hoàn thiện, những cuộc đấu đá ngầm lẫn công khai giữa hai nhà càng trở nên gay gắt. Hiện tại, Thẩm Như và Minh Nhân đang tranh giành thị trường. Nếu lúc này Minh Nhân, gương mặt đại diện của nhà họ Minh, bị dính vào một vụ bê bối, cán cân chiến thắng chắc chắn sẽ nghiêng về phía Thẩm Như.
Ngu Thanh Gia không hiểu những thủ đoạn thương mại ấy, cũng không muốn dính dáng đến những chuyện như vậy. Điều cô muốn rất rõ ràng: an yên quay phim. Vì vậy, cô quyết định, cô phải ly hôn với Phan Tinh.
Không phải vì cô sợ những chiêu trò của Thẩm Như. Dù sao thì Phan Tinh thích nguyên chủ, mà giờ nguyên chủ đã bị cô thay thế. Cô không muốn lừa dối Phan Tinh. Ly hôn chính là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi nghĩ thông suốt, Ngu Thanh Gia sắp xếp lại suy nghĩ, thắt dây áo choàng ngủ một cách bình tĩnh rồi nói:
“Tôi bị gài bẫy.”
Đôi mắt Phan Tinh lập tức sáng rực lên. Cô biết mà, Tiểu Ngư sẽ không phản bội cô. Nhưng ánh mắt hiện tại của Tiểu Ngư lại khiến cô có cảm giác bất an. Đó là ánh mắt vừa bình tĩnh, vừa xa lạ, lại pha lẫn một chút cảm thông. Phan Tinh bất giác siết chặt tay.
Ngu Thanh Gia nói tiếp: “Tôi sẽ đến chỗ bác sĩ Trần làm kiểm tra, sau đó điều tra lại camera giám sát đêm qua.Cô đến đây sớm như vậy chắc là do có người báo tin cho côi, đúng không? Ai đã nói với cô chuyện này, có lẽ chúng ta có thể lần ra kẻ đó.”
Thái độ thẳng thắn của Ngu Thanh Gia như liều thuốc trấn an mạnh mẽ đối với Phan Tinh. Nhưng khi cô chưa kịp thở phào, thì Ngu Thanh Gia lại nói:
“Bất kể chúng ta có tìm được kẻ đó hay không, chúng ta cũng nên ly hôn.”
Phan Tinh: ?!
“Tại sao?” Phan Tinh hoảng loạn, chẳng lẽ Tiểu Ngư giận cô vì đã không tin tưởng cô ấy sao? Cô vội giải thích:
“Tôi không phải không tin cô, chỉ là khi nhìn thấy cảnh này, tôi thật sự quá—”
“Không phải.” Ngu Thanh Gia ngắt lời cô, “Chuyện này không phải lỗi của cô, là lỗi của tôi. Tôi chỉ là nhận ra, trước đây... tôi đã hiểu nhầm cảm xúc của mình dành cho cô.”
Phan Tinh sững sờ, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, nhưng ngoài dự đoán, cô lại bình tĩnh hỏi, “Cô muốn ly hôn vì đã có người cô thích rồi sao?”
Ngu Thanh Gia thẳng thắn phủ nhận, “Không phải.”
Dù Phan Tinh cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng giọng nói cô vẫn hơi run, “Cô không cần phải gạt tôi. Nói thật đi, tôi sẽ không giận đâu.”
Câu nói này khiến Ngu Thanh Gia cảm thấy nhức đầu. Cô trầm ngâm, suy nghĩ rõ ràng rằng ít nhất trong khoảng thời gian cô còn ở trong cơ thể này, cô sẽ là chính mình, mà bản thân cô và nguyên chủ là hai con người hoàn toàn khác biệt. Những người quen nguyên chủ chắc chắn sẽ nhận ra điều này. Sau khi nghĩ kỹ, cô quyết định thẳng thắn:
“Thật ra, tôi là nhân cách thứ hai của cơ thể này. Tiểu Ngư yêu ngươi đã biến mất, tôi không cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy.”
“Tiểu Ngư” là cách gọi thân mật của Phan Tinh dành cho nguyên chủ, cũng là biệt danh fan hâm mộ dùng để gọi nguyên chủ.
Phan Tinh hoàn toàn kinh ngạc. Cô mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì. Cô không biết mình nên tin lời Ngu Thanh Gia hay nên đau lòng vì cô ấy thà nhận mình có rối loạn nhân cách còn hơn nói cho cô biết người mà cô thực sự thích là ai.
Ánh mắt Ngu Thanh Gia trong trẻo, sáng ngời, “Không có ai khác. Tôi thật sự không phải là Tiểu Ngư đó.”
“Nhưng cô trước giờ—” Phan Tinh muốn vạch trần lời nói dối này, nhưng lại bị Ngu Thanh Gia ngắt lời không chút nể cô, “Tôi luôn tồn tại. Chỉ là chưa từng tranh giành quyền kiểm soát. Ngay cả Tiểu Ngư cũng không biết đến sự hiện diện của tôi. Chỉ khi Tiểu Ngư biến mất, tôi mới xuất hiện.”
Phan Tinh cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Ngu Thanh Gia đang nói dối trong ánh mắt cô, nhưng cô thất bại. Thậm chí, cô còn bắt đầu tin rằng người trước mặt thực sự không phải Tiểu Ngư của cô. Vì Tiểu Ngư sẽ không bao giờ có ánh mắt bình tĩnh và tự tin như vậy. Trong cơ thể này, như thể một linh hồn khác đã thế chỗ.
“Tôi sẽ đi kiểm tra camera giám sát. Cô mặc quần áo vào trước đi.” Phan Tinh từ bỏ việc tranh cãi thêm về chuyện này. Cô nói xong, như thể đang trốn chạy, liền rời khỏi phòng.
Cánh cửa “cạch” một tiếng đóng lại. Ngu Thanh Gia quay đầu định tìm quần áo của mình, thì phát hiện “người bạn giường” bí ẩn đã tỉnh dậy, đang dùng chăn che cơ thể, dựa vào đầu giường với vẻ mặt khó tả nhìn cô.
Lúc này, Ngu Thanh Gia mới nhìn rõ gương mặt của nhân vật phản diện lớn trong truyện.