Lương Ký Trung khi đó còn cho rằng như vậy là quá mức, nhưng giờ xem ra cũng có thể hiểu được vài phần.
Hắn ta bế Thời Viên đến bên giường ngồi xuống, lấy từ tủ một lọ thuốc cao, trên hướng dẫn sử dụng ghi là giảm đau, tiêu sưng, hoạt huyết, hy vọng sau khi dùng có thể có chút tác dụng.
Thời Viên cũng muốn khóc không ra nước mắt. Khi nghe hệ thống phát nhiệm vụ, cậu đã cảm thấy sụp đổ, định nằm lăn trên giường làm loạn, nào ngờ đầu gối lại đập mạnh vào cạnh giường, ngay lập tức đỏ lên một mảng lớn.
[Cười chết mất! Bảo bối ơi, lần này em không cần giả vờ nữa rồi.]
[Hình tượng bé hồ ly nhỏ có lẽ chỉ là vẻ bề ngoài, bản chất thực ra là một bé heo nhỏ.]
[Người ở trên tôi nghi ngờ bạn đang chế nhạo bé con ngốc nghếch, dù đau lòng nhưng thật sự buồn cười quá, sumimasen, xin lỗi bé con nhé ha ha ha ha!]
[Bé con, tôi không giống họ đâu. Họ chỉ biết cười nhạo em, tôi thì khác, tôi chỉ biết đau lòng cho em thôi (mặt trà xanh).]
Cậu đâu phải là Omega chịu được đau, nước mắt lập tức chực trào trong hốc mắt. Nhưng bị những bình luận cười nhạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu lau khô nước mắt, lấy lại tinh thần, đi thẳng đến phòng Lương Ký Trung.
Mặc dù Lương Ký Trung thoạt nhìn không giống kiểu Alpha tốt bụng, nhưng không ngờ hắn lại là người tử tế. Thời Viên thầm cho hắn một thẻ điểm cộng trong lòng.
“Xương có đau không?” Lương Ký Trung ngồi nửa quỳ bên giường, nhẹ nhàng chạm vào đầu gối của Omega. Hắn ta ngẩng đầu quan sát phản ứng của Thời Viên, muốn chắc chắn rằng cậu không bị chấn thương xương.
“Xùy... không đau, chỉ là đυ.ng trúng da thôi, xương không sao cả.”
“Đυ.ng ở đâu?”
“Ở cạnh giường.”
Thời Viên hơi ngại, nhưng vẫn thành thật trả lời nhỏ giọng.
Lương Ký Trung không thấy chuyện này buồn cười chút nào, vẻ mặt hắn ta khá nghiêm túc: “Hay là đi chụp X-quang kiểm tra một chút.”
Nếu là Alpha, có lẽ chỉ va chạm nhẹ thì cũng không sao, chẳng ai nghĩ rằng có thể tổn thương xương. Nhưng Lương Ký Trung liếc nhìn đôi tay và đôi chân gầy gò của Thời Viên, lại cảm thấy điều đó không phải không thể xảy ra.
“Không cần đâu!” Omega bản năng có ác cảm với bệnh viện, đôi tai lông mềm mại của cậu còn cảnh giác giật giật.
Trước khi Thời Viên đến nhà họ Lương, bên ngoài đã có nhiều lời đồn đại, nói rằng “cáo già dẫn theo cáo con nhỏ đến phá nhà họ Lương tan tành.”
Lương Ký Trung cũng không tránh khỏi giữ chút định kiến với Omega này. Nhưng giờ xem ra, đối phương chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành, hành động và lời nói vẫn còn non nớt.
Hắn ta đưa tay xoa xoa đầu cậu: “Thôi được rồi, còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn chọt chọt vào bắp chân, Thời Viên hơi không tự nhiên nói: “Ở đây cũng hơi đau.”
Nghe vậy, Lương Ký Trung không nghĩ ngợi nhiều, hắn ta nghi ngờ rằng Omega vẫn đang trong giai đoạn phát triển, nên bị đau nhức ở chân.
Tay hắn ta so với Omega thì thật sự rất to, ngón tay thô ráp có vết chai ấn nhẹ vào phần thịt mềm, vừa chạm vừa xoa. Động tác của Lương Ký Trung cẩn thận chưa từng thấy, sợ rằng sẽ làm đau Omega mỏng manh như ngọc trong tay.
Thời Viên không ngờ rằng không cần cậu mở miệng, Lương Ký Trung đã ân cần xoa bóp cho cậu.
Nhưng động chạm của Alpha khiến cậu thấy nhột, khi mục tiêu đạt được, Thời Viên co chân đá nhẹ, hất tay Lương Ký Trung ra.
Alpha không hề để ý đến hành động nhỏ của cậu, lại xoa đầu cậu một lần nữa: “Sáng mai nếu vẫn còn không thoải mái, nhớ nói với anh nhé.”
Hoàn toàn không nhận ra cách xưng hô của hắn ta đã thay đổi tự nhiên đến mức nào.
Ánh mắt của hắn ta bị thu hút bởi đôi tai lông trắng mềm mại bên cạnh. Người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc bỗng lộ ra chút ngượng nghịu, do dự hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng: “Anh có thể chạm vào tai em không, Viên Viên?”
Lương Ký Trung gọi cậu là Viên Viên, điều này khiến Omega cảm thấy có chút thân thiết.
Bởi vì tên ở nhà của cậu vốn là Viên Viên, từ nhỏ đến lớn người nhà đều gọi cậu như vậy.