Nhưng lại nghĩ rằng da của Alpha này chắc chắn rất dày, nếu không thì làm sao lại có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, có khi hai chiếc răng nhỏ của cậu lại bị mẻ mất.
Ký ức trong đầu mách bảo cậu rằng, người dụ dỗ cậu vào phòng thay đồ rõ ràng chính là tay chân thân tín bên cạnh Lương Hoài Thanh.
Đối phương bây giờ gắp lửa bỏ tay người, rõ ràng là cố tình gây sự.
Thời Viên há miệng muốn tranh cãi với người đàn ông, nhưng lại biết rằng điều đó hoàn toàn vô ích, dù sao thì trong nguyên tác gã cũng chính là một Alpha âm u thù dai.
“Anh cũng chẳng phải là một Alpha cao quý gì! Đừng giả vờ làm người tốt ở đây!”
Cậu không giỏi cãi nhau, vành mắt đã bắt đầu đỏ lên, miệng thì thốt ra những lời chẳng mang tính công kích chút nào, hai tay còn bịt tai sợ phải nghe thêm những lời chói tai.
Lương Hoài Thanh thấy vậy thì ngẩn người trong chốc lát, biểu cảm trên mặt Omega thật sự rất uất ức, như thể gã vừa làm điều gì tội ác tày trời.
Gã đưa tay định kéo Thời Viên lại để giải thích, nhưng đối phương đã né như né tà, dán chặt vào cửa xe, cái đuôi của Omega để ngang ở giữa, mỗi lần Lương Hoài Thanh muốn vượt qua đều bị cái đuôi đó quất cho mấy cái thật đau.
Cái đuôi của Thời Viên trông thì mềm mại bồng bềnh, nhưng quất lên người lại chẳng khác gì một cây gậy đặc ruột.
Cánh tay của Lương Hoài Thanh đã bị quất đến đỏ cả lên, nhưng gã vẫn không chịu rụt tay phải lại.
“Lần sau mà dám nói những lời khó nghe như thế nữa, em chắc chắn sẽ dạy dỗ anh như vậy.” Thời Viên vẫn chưa dừng được nỗi uất ức trong lòng, tự cho rằng đây là một hình phạt tàn nhẫn.
Hệ thống trông như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, may mà dòng bình luận đã hoàn toàn thể hiện được tiếng lòng của nó.
[Đây là Alpha hoang dã từ đâu tới, không biết nói chuyện thì khuyên nên câm miệng luôn đi!]
[Nhìn bảo bối của tôi đáng thương đến mức nào kìa, thật sự không chịu nổi loại Alpha miệng thối này.]
[Thưởng thuốc bổ cho Alpha này đi! Bảo bối không được để bàn tay bẩn của tên đó chạm vào đuôi của em!]
[Tui nghi ngờ đây chính là mục đích mờ ám của cậu ta… Tay phải đặt ở đó không nhúc nhích chút nào… Nhìn như muốn bảo bối nhà tui dùng cái đuôi quất cậu ta thêm mấy cái nữa vậy…]
[Cảm giác đuôi của bảo bối sắp quay thành cánh quạt máy bay rồi, có thể thấy rõ là ẻm đang thực sự rất tức giận!]
Chiếc xe từ từ đỗ vào bãi đậu xe, Thời Viên thậm chí không thèm liếc nhìn Lương Hoài Thanh lấy một cái, như một chú chim nhỏ giận dữ lao vυ't đi, đóng cửa xe cái “rầm” suýt nữa đập mạnh vào mặt gã Alpha.
Lương Hoài Thanh nhất thời không nhịn được mà bật cười, trước đó ba của gã còn đặc biệt dặn dò rằng đứa em này tính tình nhút nhát, bảo gã ở trường chú ý quan tâm nhiều hơn. Nhưng thật sự gã không nhìn ra điểm nào ở dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Omega này có liên quan đến hai chữ “nhút nhát”.
Chuyện buổi chiều cậu tát người khác vẫn còn hiện rõ mồn một trong đầu, gã thật không biết còn ai có thể bắt nạt được cậu nữa.
Lúc nãy trên xe không biết cậu đã lén dùng đuôi quất gã bao nhiêu lần, Lương Hoài Thanh thề rằng sớm muộn gì gã cũng sẽ túm lấy cái đuôi hồ ly của Omega này mà bắt cậu phải cầu xin tha thứ.
Chỉ là, cảm giác lông mềm mượt trên cái đuôi đó thực sự quá êm ái. Lương Hoài Thanh vốn không thích mấy con vật như mèo hay chó, nhưng lúc này lại không nhịn được mà lén hồi tưởng trong lòng.
Lúc Omega nói chuyện, mắt cậu đỏ hoe ấm ức, như thể gã đã nói điều gì kinh khủng oan uổng cậu lắm vậy.
Gã thực sự khó mà diễn tả cảm xúc này là gì.
Lương Hoài Thanh xuống xe, từ từ đi theo cậu, nhìn thấy “chim nhỏ giận dữ” đứng trước cửa, như đang quay đầu tìm chỗ dựa, chỉ trong vài bước đã trốn ra sau lưng gã.
“Anh vào trước đi.” Thời Viên nghiêm mặt ra lệnh cho gã.