Thẩm Vy Vy nghe xong lời Diệp Ôn luân chỉ gật đầu, nhưng từ việc bà vẫn không rời tay khỏi chiếc hộp, có thể thấy bà thích món quà này đến mức nào.
"Mẹ, Minh Sâm là ai?"Diệp Quân Hạo, vốn im lặng ngồi một bên, bỗng lên tiếng hỏi.
"Đó là đối tác của anh trai con, Chu Minh Sâm, à mà quên mất con chưa từng gặp anh ta, tại sao mỗi lần chúng ta qua nhà anh trai con, con đều không đi chứ. Anh ấy là một đứa trẻ rất tốt, lễ phép vô cùng, lại còn là một thiên tài nữa."
Diệp Quân Hạo im lặng, chỉ nghe mẹ mình ca ngợi, anh đã hiểu được mẹ mình yêu quý Châu Mingchen đến mức nào. Hơn nữa, nếu là đối tác của anh trai, thì thành công của anh ta chắc chắn cũng ngang tầm với anh trai, Diệp Quân Hạo đột nhiên cảm thấy như mình bị thu nhỏ lại, hoàn toàn chìm vào sự tự ti.
...
Kể từ khi xác định chiến lược đối phó với Lâm Văn Trạch, Diệp Ôn luân không còn đi tập thể dục buổi sáng nữa. Mỗi ngày anh đều ngoan ngoãn chạy bộ trên máy chạy trong nhà nửa tiếng. Dù vài ngày sau nhận được cuộc gọi mời đến nhà Lâm Văn Trạch, Diệp Ôn luân vẫn từ chối, nói rằng gần đây không tiện.
Không biết có phải Lâm Văn Trạch đã nhận ra điều gì không, mà sau hôm đó, Diệp Ôn luân rõ ràng cảm thấy tần suất xuất hiện của Lâm Văn Trạch đã tăng lên. Thỉnh thoảng, khi Diệp Quân Hạo không có nhà, Lâm Văn Trạchlại đến thăm, có khi mang quà tặng, có khi thẳng thắn đến để tìm anh. Mẹ Thẩm Vy Vy , không hiểu gì, tự nhiên mỗi lần Lâm Văn Trạchđến đều tiếp đãi nhiệt tình. Thậm chí có một lần bà quên lời dặn dò của Diệp Ôn Luân, vô thức nói rằng anh đang ở trên lầu, khiến Diệp Ôn luân phải trải qua một giờ đồng hồ "buộc" phải trò chuyện với Lâm Văn Trạch một cách ngượng ngùng.
Thật ra, trước kia khi chưa biết gì, Diệp Ôn luân cảm thấy Lâm Văn Trạch rất hài hước và duyên dáng, dễ dàng trò chuyện với mình, bất kỳ chủ đề nào cũng có thể tiếp nối được. Nói chung là rất thoải mái khi nói chuyện. Nhưng khi biết Lâm Văn Trạch thực sự thích mình, Diệp Ôn luân không thể không nhận ra rằng, lý do anh cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với Lâm Văn Trạch là vì người ta đã cố gắng chuẩn bị trước, làm bài tập cẩn thận.
Chỉ cần nghĩ đến việc người thanh niên tươi trẻ như măng non, giống như măng xanh, lại bỏ ra bao nhiêu công sức phía sau để làm vui lòng mình, Diệp Ôn luân vừa cảm thấy không thoải mái lại vừa có chút áy náy, cuối cùng hình ảnh người cha Lâm Lương Hải lại hiện lên trong đầu.
Trong lòng Diệp Ôn luân lại càng kiên định quyết tâm tránh xa Lâm Văn Trạch. Tuy nhiên, sau một thời gian tránh mặt Lâm Văn Trạch, Diệp Ôn luâncũng rút ra được cách tránh né hiệu quả nhất, đó chính là Diệp Quân Hạo.
Trước đây, khi chưa biết bí mật đó, Diệp Ôn luân thực sự không nhận ra, em trai Quân Hạo thật sự là một bảo bối, một lá chắn cực kỳ tuyệt vời. Mỗi khi Diệp Quân Hạo có ở nhà, Lâm Văn Trạch chắc chắn sẽ không đến quấy rầy. Tương tự, chỉ cần Diệp Ôn luân nói mình đang ở cùng Diệp Quân Hạo, Lâm Văn Trạch cũng tuyệt đối không đến tìm anh.
Khi nhận ra điều này, Diệp Ôn luân vui mừng tận dụng ngay. Mỗi lần Lâm Văn Trạch đến tìm, anh đều nhanh chóng đẩy Diệp Quân Hạo ra làm lá chắn. Tuy nhiên, Diệp Ôn luânr õ ràng đã quên mất câu chuyện "con sói đến", hoặc nói đúng hơn là đã đánh giá quá cao sức mạnh đe dọa của Diệp Quân Hạo.
Một ngày, khi Diệp Ôn Luânlại nhận được cuộc gọi từ Lâm Văn Trạch, anh theo thói quen từ chối, nói rằng mình đang ở cùng Diệp Quân Hạo. Nhưng không ngờ, Lâm Văn Trạch ở đầu dây bên kia lại ngạc nhiên nói: "Không ngờ chú Ôn Luân cũng tham gia buổi gặp mặt của Quân Hạo và bọn họ, hôm nay tôi cũng rảnh, không bằng tôi đến đó tìm chú nhé, chú nhất định phải đợi tôi đấy."
Chờ, chờ một chút...
Lời nói của Diệp Ôn Luân chưa kịp thốt ra, thì trong điện thoại đã vang lên tiếng bận, Diệp Ôn Luân im lặng nhìn vào chiếc điện thoại đang tắt màn hình.
Quả nhiên, người ta nói đi sông đi suối khó tránh khỏi ướt chân, làm sao bây giờ? Liệu có nên để cho cháu trai của mình biết rằng mỗi ngày anh đều phải nói dối để tránh mặt cậu ta? Hơn nữa, lại còn lấy tên của em trai mình làm cái cớ? Vậy thì danh dự của một người chú ở đâu?
Diệp Ôn Luân suy nghĩ một lúc, cuối cùng đành bất đắc dĩ nhấc điện thoại lên và gọi một cuộc.
"Alô." Điện thoại chỉ kêu hai tiếng đã được nhấc lên, giọng của Diệp Quân Hạo có vẻ ngạc nhiên.
"Quân Hạo, một lát nữa Văn Trạch sẽ đến chỗ cậu, nếu cậu ấy hỏi tôi ở đâu thì nói là tôi ra ngoài có việc nhé."
"Cái gì? Diệp Ôn Luân? Ai cho phép cậu ta đến đây?"
Diệp Ôn Luân mím môi, không nhịn được mà cười khẩy, sau đó lập tức cúp máy, thời gian gấp gáp, phải nhanh chóng đến chỗ Quân Hạo trước đã. Tuy nhiên, khi lên xe, Diệp Ôn Luân mới nhận ra rằng mình vừa quên mất không hỏi Quân Hạo địa chỉ, nhưng không sao, chỉ cần gọi cho quản gia là sẽ biết hôm nay họ đang tụ họp ở đâu. Sau khi nhận được thông tin, Diệp Ôn Luân ngồi vào ghế sau và bảo tài xế lái xe đến địa chỉ đó.
...
Sau khi cuộc gọi bị cúp, Diệp Quân Hạo nhìn lên với vẻ mặt tối sầm, dù sao thì thông tin mà cuộc gọi vừa truyền tải cho anh thực sự không mấy tốt đẹp. Lâm Văn Trạchlại đến tìm anh trai mình? Quan trọng hơn, sao tên đó lại có quan hệ gì với anh trai anh vậy?
Tên khốn đó, quả nhiên không chịu nghe lời cảnh cáo của anh lần trước.
Đang khi Diệp Quân Hạo siết chặt nắm đấm, chuẩn bị cho một bài học nghiêm khắc cho Lâm Văn Trạch khi cậu ta tới, anh rõ ràng đã quên một chuyện.
Đó chính là, bạn trai nhạt nhẽo của anh, hôm nay cũng có mặt trong buổi tụ họp này.