Anh ngẩn ngơ, ánh mắt dán chặt vào nền đất trống không dưới chân.
Mất một lúc lâu, Hứa Dịch mới vực dậy tinh thần, lấy điện thoại gọi cho một người bạn:
“Hàn Vũ, cho tôi mượn chút tiền.”
Hàn Vũ là một trong số ít bạn thân của anh từ thời đại học, từng là bạn cùng phòng. Hiện tại, cậu ta điều hành một studio nhỏ, là con trai duy nhất trong gia đình giáo sư và có thu nhập khá ổn định. Với cậu ta, 50.000 tệ không phải vấn đề lớn.
“Cậu cần bao nhiêu?”
Đầu dây bên kia, giọng Hàn Vũ có vẻ lười biếng, như vừa tỉnh dậy.
“Năm vạn.”
Hàn Vũ bật cười:
“Tôi tò mò đấy, vợ cậu giàu có thế, cậu lại chạy đến mượn tiền của một kẻ ‘nghèo rớt mồng tơi’ như tôi à?”
Hứa Dịch phớt lờ lời trêu chọc:
“Có thì chuyển, không thì thôi.”
“Gửi số tài khoản qua đây.”
Cúp máy, Hứa Dịch gửi thông tin tài khoản cho Hàn Vũ.
Chỉ khoảng hai phút sau, tin nhắn ngân hàng báo tiền đã vào tài khoản.
10 vạn.
Nhìn số tiền chuyển đến, Hứa Dịch không nói gì, nhưng lòng âm thầm ghi nhớ món nợ ân tình này.
Sau khi nộp phí, làm xong thủ tục nhập viện, trời đã tối hẳn.
Bệnh viện về đêm không hoàn toàn yên tĩnh, và trong lòng Hứa Dịch cũng vậy.
Kết quả phẫu thuật chưa rõ ràng, cuộc hôn nhân không chắc chắn, tương lai mờ mịt.
Một cảm giác cô đơn khó tả ập đến, khiến anh không thể yên ổn. Điện thoại liên tục rung lên, lúc thì tin nhắn xúc phạm từ cư dân mạng, lúc thì cuộc gọi từ những người quen hỏi về video.
Cuối cùng, anh tắt máy, cố gắng chợp mắt.
Anh cần giữ sức để đối mặt với ca phẫu thuật vào lúc 2 giờ chiều ngày mai.
Hôm sau, Hứa Dịch tỉnh dậy nhưng vẫn không bật điện thoại.
Dù thế giới bên ngoài có đảo lộn đến đâu, anh chỉ sống trong thế giới của riêng mình, chẳng muốn bận tâm.
Sau khi phối hợp cùng y tá chuẩn bị trước phẫu thuật, anh cầm bút ký tên vào giấy cam kết.
Hứa Dịch vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, nhưng đồng thời lại thấy nhẹ nhõm.
Nếu lần này vượt qua được cửa tử, anh quyết định sẽ không để bản thân quá mệt mỏi như trước. Biết cách làm mình vui vẻ hơn cũng là một dấu hiệu của sự trưởng thành.
Ngay cả khi rời bỏ Hoa Duệ, rời bỏ Từ Tư Viễn, anh vẫn tự tin rằng mình có thể sống sót.
Hứa Dịch tốt nghiệp chuyên ngành mỹ thuật, từng đạt nhiều giải thưởng lớn.
Nhưng sau khi kết hôn, vì Từ Tư Viễn muốn làm kinh doanh, anh đã gác lại tất cả bằng khen, tập trung vào việc hỗ trợ cô trên thương trường.
Những gì anh học được, trong suốt những năm qua, chỉ dùng để thiết kế bao bì sản phẩm cho công ty của cô.
Hiện tại, tất cả các sản phẩm bán chạy nhất của Hoa Duệ đều có thiết kế bao bì do Hứa Dịch tự tay vẽ.
“Khi vào phòng mổ, đừng sợ nhé. Tiêm thuốc mê xong, anh cứ coi như là ngủ một giấc thôi.”
Một nữ bác sĩ đeo khẩu trang nhẹ nhàng an ủi khi anh được đưa vào phòng phẫu thuật.
Hứa Dịch gật đầu, mỉm cười: “Cảm ơn.”
Bác sĩ Lưu Tân Quân lúc này đã mang găng tay phẫu thuật, đội ngũ gây mê cũng đã sẵn sàng.
Phẫu thuật cần được gây mê toàn thân.
Khi thuốc mê được tiêm, ý thức của Hứa Dịch dần mờ đi. Anh dường như nghe thấy vài câu nói của các bác sĩ, nhưng đã mất hoàn toàn khả năng điều khiển cơ thể.
Hơn bốn tiếng sau.
Khi mở mắt ra lần nữa, Hứa Dịch đã được chuyển đến phòng bệnh riêng.
Anh muốn hỏi về kết quả ca mổ, nhưng mở miệng không thành tiếng, cả người rã rời.
Mơ mơ màng màng, anh lại thϊếp đi.
Giấc ngủ của anh cứ thế chập chờn suốt vài ngày sau phẫu thuật.
Đến ngày thứ tư sau mổ, khi mọi chỉ số đã ổn định, bác sĩ Lưu Tân Quân dẫn theo một nhóm bác sĩ thực tập vào phòng cùng báo cáo kết quả sinh thiết.
“Bác sĩ Lưu.”
Hứa Dịch cố gắng ngồi dậy chào hỏi, nhưng bác sĩ Lưu cười xua tay ngăn lại.
“Tiểu Hứa, cậu có thể yên tâm rồi. Sinh thiết là lành tính.”
Lành tính?
Hứa Dịch mím môi, bàn tay phải khẽ siết lại.
Những lời tiếp theo của bác sĩ Lưu, anh chỉ nghe loáng thoáng. Chỉ biết rằng ca phẫu thuật rất thành công và anh không sao cả.
Hốc mắt anh nóng lên, anh quay đầu nhìn sang chỗ khác, im lặng hồi lâu.
Bác sĩ Lưu vỗ nhẹ vai anh, chân thành nói:
“Đừng nghĩ ngợi thêm gì nữa. Dưỡng sức thật tốt, cậu sẽ sớm được xuất viện thôi.”
Ông dặn dò thêm vài câu, rồi dẫn nhóm thực tập rời đi.