Giang Vũ Thu lặng lẽ rút điện thoại ra, chĩa camera về phía người đang nằm dưới đất, chụp một loạt chín tấm hình liên tục.
“Gặp chuyện thì đừng hoảng, lấy điện thoại ra, đăng status trước đã.”
Cậu làm ra vẻ nghiêm túc chỉnh sửa nội dung status: “Thi thể đầu tiên của mùa thu, lành lạnh thật dễ chịu, cảm ơn món quà của thiên nhiên.”
Giang Vũ Thu lén nhìn người đàn ông nằm dưới đất, đối phương hoàn toàn không phản ứng gì.
Cậu đành tiếp tục diễn trò, nở nụ cười kiểu phản diện, giả giọng: “Đã tự đâm đầu vào đây, vậy thì đừng trách ta không khách sáo, khẹt khẹt khẹt.”
Một con mèo hoang ven đường bị dọa sợ, lông dựng đứng, nhảy bật lên rồi lao đi mất.
Giang Vũ Thu: ... Xin lỗi.
Người đàn ông nằm dưới đất vẫn không động đậy, cao lớn nằm chắn ngang con hẻm, gần như chặn đường đi của cậu.
Giang Vũ Thu mất kiên nhẫn, hạ giọng đe dọa: “Không dậy à? Tin không tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Người kia vẫn bất động. Giang Vũ Thu bực mình: “Không dậy phải không? Tin không tôi lấy bánh xe cán qua mặt anh luôn!”
Một chiếc ô tô chạy ngang qua đầu hẻm, bật đèn pha, ánh sáng lướt qua khuôn mặt người đàn ông dưới đất, làm hiện lên rõ từng đường nét.
Nhìn thấy vết máu trên áo sơ mi của anh ta, Giang Vũ Thu khựng lại.
---
Giang Vũ Thu ném chiếc khăn dính máu vào thau nước, xoa xoa cánh tay đang mỏi nhừ.
Trên chiếc giường cứng bên cạnh, người đàn ông cao lớn đang nằm, ánh đèn huỳnh quang công suất thấp chiếu lên sống mũi cao thẳng của anh ta, tựa như phủ lên một lớp sương mỏng, khiến gương mặt càng thêm tái nhợt.
Giang Vũ Thu sờ vào vết thương trên đầu anh ta, rồi kiểm tra hơi thở.
Nếu đây là thế giới thực, gặp một người bị thương không rõ lai lịch, cậu chắc chắn đã gọi ngay cho cảnh sát. Nhưng đây lại là thế giới tiểu thuyết.
Không biết người khác xuyên không thế nào, nhưng trường hợp của cậu thì tràn ngập sự hài hước ngớ ngẩn.
Nửa tháng trước, khi đang chơi game trong ký túc xá, Lâm Chiêu Chiêu gửi cho cậu một đường link tiểu thuyết, bảo rằng trong đó có một nhân vật pháo hôi trùng tên trùng họ với cậu, rảnh thì đọc thử, truyện rất cẩu huyết.
Giang Vũ Thu thuận miệng hỏi: “Cẩu huyết đến mức nào?”
Lâm Chiêu Chiêu gửi một sticker mèo cười gian: “Chị dâu, mở cửa đi, tôi là anh trai đây.”
Giang Vũ Thu: …
Phải nói rằng Lâm Chiêu Chiêu rất hiểu gu của cậu.
Ngoài là một học bá xuất sắc toàn diện, cậu còn thông minh, đẹp trai, hòa đồng. Trên thì nói chuyện với học giả, dưới thì tám chuyện với Lâm Chiêu Chiêu, sở thích rất phong phú, đúng chuẩn người hoàn hảo.
Bị Lâm Chiêu Chiêu khơi gợi hứng thú, cậu bấm vào link tiểu thuyết, định nghiên cứu chút về bản chất con người trong bối cảnh xã hội hỗn loạn.
Học bá mà, cái gì cũng tò mò.
Vừa đọc lướt phần mở đầu chưa kịp hiểu hết, ký túc xá đột nhiên mất điện. Khi mở mắt ra, cậu đã ở thế giới này.
Nếu không chắc chắn Lâm Chiêu Chiêu là người mù công nghệ, cậu còn tưởng cô ấy hack gì đó để trêu cậu.
Dù không biết cốt truyện cụ thể, cậu vẫn nhớ một từ khóa – cẩu huyết.
Cẩu huyết cũng tốt, Giang Vũ Thu cảm ơn sự cẩu huyết!
Cẩu huyết giúp cậu nửa đêm nhặt được một người đàn ông có vẻ rất có lai lịch.
Dù trên người anh ta không có gì chứng minh thân phận, nhưng khí chất và cách ăn mặc này rõ ràng là tổng tài bá đạo, một thỏi vàng di động.
Giang Vũ Thu hiện tại chẳng có học vấn, cũng không có bối cảnh, sống dựa vào việc bán trà chanh để đạt tự do tài chính, mà muốn thế chắc phải vắt chanh quanh trái đất một vòng.
May thay, trời rơi xuống một thỏi vàng.
Người đàn ông trên giường trong mắt Giang Vũ Thu lấp lánh ánh vàng, cậu ngồi cạnh, chọc chọc vào mặt “thỏi vàng”:
“Tôi lôi anh về đây, băng bó, thay đồ, lau người cho anh. Khi tỉnh lại nhớ phải biết ơn, đừng học Lý gì Nhâm, Phó gì Hành...”
Chưa nói hết, ngón tay bị nắm chặt.
Người đàn ông không biết tỉnh từ lúc nào, đôi con ngươi đen láy khẽ lay động.
Giang Vũ Thu mừng rỡ: “Anh tỉnh rồi?”
Người kia không nói gì, ánh mắt dần mất tiêu cự, cuối cùng lại nhắm mắt.
Giang Vũ Thu thất vọng rút ngón tay về, bĩu môi.
Căn phòng thuê của nguyên chủ chỉ có một cái giường, cậu đành leo lên nằm chen.
Không biết qua bao lâu, ánh sáng ban ngày chiếu rọi qua rèm cửa mỏng, lọt vào căn phòng.
Một giấc ngủ khiến Giang Vũ Thu đau lưng mỏi gối, cậu quay đầu, phát hiện chân mình gác lên eo người đàn ông lạ, tay thì vắt trên ngực anh ta trong một tư thế kỳ quái, lòng bàn tay áp vào vai phải của mình.
... Chả trách không thoải mái.
Chủ yếu là giường nhỏ quá, không phát huy được tư thế ngủ.
Giang Vũ Thu xoa vai ngồi dậy, chăn rơi xuống, áo ngủ nhăn nhúm.
Cậu xuống giường định đi rửa mặt, thì bị ai đó nắm lấy tay áo.
Giang Vũ Thu khó hiểu quay đầu, đối diện với một đôi mắt đen láy.