“... Là một chương trình thực tế về hôn nhân, hôm kỷ niệm ngày cưới năm ngoái cậu đồng ý tham gia, còn ký hợp đồng nữa.” Yến Vân thở dài, sau khi đấu mắt với Lâm Phụng Minh ba giây liền thẳng thắn nói. “Tôi biết ngay là cậu quên rồi.”
Lâm Phụng Minh nhíu mày, hồi tưởng một lúc lâu mới nhớ ra dường như đúng là có chuyện này. Đầu lưỡi bỗng cảm thấy khô khốc: “Đã ký rồi thì cứ tham gia... Ly hôn để sau cũng được.”
Yến Vân lắc đầu: “Cậu không cần bận tâm chuyện này, tôi sẽ giải quyết, ăn đi.”
Ly hôn là do Lâm Phụng Minh đề nghị, khi ấy Yến Vân đang giận, hai người cứng đầu đấu nhau suốt một tháng, chẳng ai chịu nhượng bộ.
Giờ đây, khi Lâm Phụng Minh hiếm hoi muốn xuống nước, lại bị đối phương lạnh lùng từ chối. Nghe vậy, anh cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn tiếp.
Bữa sáng kết thúc trong yên lặng, hai người cùng mang theo giấy chứng nhận kết hôn và chứng minh thư đi ra ngoài.
Đến cục dân chính, thủ tục được giải quyết rất nhanh. Người phụ trách cũng không nói gì nhiều, chỉ khi Yến Vân tháo khẩu trang để ký giấy tờ, đối phương có hơi kinh ngạc nhìn họ một cái.
Rời khỏi cục dân chính, Yến Vân cầm trên tay cuốn sổ màu xanh lá: “Chuyện trọng đại như thế này, chẳng phải đáng để đăng một bài lên mạng xã hội sao?”
Lâm Phụng Minh nhàn nhạt đáp: “Đăng đi.”
Cả hai đều không muốn nhượng bộ. Lúc kết hôn thì chụp ảnh đăng bài mãi cũng chần chừ, vậy mà giờ vừa mới ly hôn, cả hai lập tức chụp ảnh giấy chứng nhận ly hôn, mỗi người một bài đăng thẳng lên mạng xã hội.
Lâm Phụng Minh vốn không thích đăng bài, nhưng không hiểu sao hôm nay lại có chút, không thể kiềm chế được ý muốn chia sẻ. Dường như trong lòng đang muốn chứng minh điều gì đó.
Chứng minh với bạn bè và người thân rằng họ đã nhìn nhầm, anh không phải là “người thích hợp” của Yến Vân, và đối phương cũng không phải người có thể cùng anh đi đến cuối đời...
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, trái tim Lâm Phụng Minh bỗng nhói lên, anh vội tắt điện thoại, đôi bàn tay cầm chặt đến mức trở nên trắng bệch.
Có lẽ, bạn bè không nói thẳng ra, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ xì xào rằng họ không hợp nhau.
Bài đăng của hai người vừa xuất hiện trên vòng bạn bè không lâu, đã có hàng loạt bình luận ùa tới. Thế nhưng, nội dung những bình luận ấy hoàn toàn khác xa với những gì Lâm Phụng Minh dự đoán:
“Ồ, thật sự ly hôn rồi à?”
“Cược 200, một năm sau tái hôn.”
“Tôi thêm 300, nửa năm thôi.”
“Tái hôn không cần góp tiền mừng nữa đâu nhé.”
“Không thể nào, chẳng lẽ ly hôn rồi còn định sống chung?”
“Có đôi vợ chồng nào ly hôn mà đăng status giống hệt nhau không? Chúng tôi cũng là một phần trong ‘vở kịch’ của hai người à?”
Cả hai đều không chặn nhau trên mạng xã hội, và tài khoản riêng tư của Yến Vân không kết bạn với người trong ngành giải trí, vì vậy vòng bạn bè của họ gần như hoàn toàn trùng lặp. Họ đều nhìn thấy rõ từng bình luận của đối phương.
Một vài người bạn chỉ chăm chăm xem trò vui còn lén lút đăng bình luận giống nhau dưới bài của cả hai. Lâm Phụng Minh càng đọc càng thấy hành động đăng bài của mình trẻ con đến khó tin, có lẽ Yến Vân cũng nghĩ như vậy. Cả hai đồng thời tắt điện thoại, nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Lâm Phụng Minh reo lên.