“Anh Cố Kiêu, tôi không định chạy đâu.”
Mưa tạnh rồi, trời lại sáng, cậu thiếu niên xinh đẹp tiếp tục sống sót.
Lộ Yểu dừng bước, hít thở đều lại, bắt đầu biện minh.
“Anh Cố, tôi đâu có định chạy trốn.”
Mưa đã tạnh, trời cũng sáng, cậu thiếu niên xinh đẹp lại bắt đầu giở trò.
Lộ Yểu đứng yên, thở đều rồi bắt đầu biện minh:
“Bên ngoài nắng đẹp thế này, tôi chỉ muốn ra ngắm chút thôi, sưởi nắng một lát, tiện thể chạy bộ trong sân, rèn luyện sức khỏe mà.”
Không những vậy, cậu còn học cách đổ ngược trách nhiệm:
“Còn anh Cố thì sao? Sao anh lại ở đây? Không phải anh lên tầng hai rồi à?”
Cố Kiêu nghiêng đầu, hoàn toàn phớt lờ lời đổ thừa của Lộ Yểu, chỉ lạnh lùng bước tới gần với khí thế áp đảo.
Anh dừng lại, chỉ cách cậu một bước chân.
Dưới ánh sáng ngược, gương mặt anh chìm sâu trong bóng tối:
“Yểu Yểu, anh rất vui vì em đã chọn đúng. Dù sao thì, tôi cũng khá mong được nhìn thấy bộ dạng em mất đi đôi chân.”
Ánh mắt lạnh lẽo như đóng băng chiếu thẳng vào đầu gối Lộ Yểu.
Cậu lập tức thấy lạnh sống lưng, vội cúi đầu kiểm tra. Nhìn thấy đôi chân mình vẫn còn nguyên vẹn, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng lên lần nữa.
Vừa ngẩng đầu, đỉnh đầu đã bị đè xuống.
Bóng tối bao trùm, Lộ Yểu cố gắng đảo mắt lên, chỉ thấy cánh tay dài của Cố Kiêu như cắt ngang bầu trời, đặt trên đầu cậu.
Ngay lập tức, Lộ Yểu hiểu ra.
Bàn tay của Cố Kiêu đang ấn chặt lấy đầu cậu, những ngón tay xuyên qua mái tóc, mạnh mẽ khống chế toàn bộ hộp sọ của cậu.
“Yểu Yểu, tôi nhớ là đã nhắc em rồi. Ăn xong thì ngồi yên bên bàn chờ tôi, không được chạy lung tung, nhất là…”
“Không được nảy sinh những ý nghĩ táo bạo vượt quá giới hạn.”
Lời truy vấn vẫn chưa kết thúc.
“Vậy tại sao em lại không ngoan ngoãn nghe lời, hả?”
Bàn tay to lớn hơi siết lại, ấn mạnh xuống.
Lộ Yểu bị đè đến mức “hừ” một tiếng, không dám phản kháng, như một món đồ chơi bóp xả stress bị Cố Kiêu tùy ý nhào nặn đến méo mó.
Tại sao cậu lại không nghe lời?
— Tất nhiên là vì muốn trốn đi.
Nhưng cậu có thể nói lý do này với Cố Kiêu không?
— Nếu không muốn mất chân, tốt nhất đừng dại dột.
Lộ Yểu bặm môi không nói gì, hy vọng rằng sau khi Cố Kiêu nhào nặn đầu mình đủ rồi thì sẽ rộng lượng mà tha cho cậu.
“Yểu Yểu, trả lời đi.”
Hy vọng sụp đổ. Hôm nay vận may của cậu thực sự quá tệ.
Cố Kiêu đột nhiên cúi người xuống, đôi mắt sâu thẳm bắt lấy ánh mắt run rẩy của Lộ Yểu. Sống mũi cao của anh ta chạm sát má cậu, như một lưỡi dao sẵn sàng đâm xuyên qua.
“Không trả lời? Vậy tôi cắt lưỡi em.”
Cố Kiêu tiếp tục đe dọa bằng giọng điệu quen thuộc.
“Để cái miệng hay cầu xin của em không thể nói được nửa lời, chỉ còn nước rơi nước mắt, ú ớ khóc lóc.”
“Nhưng không sao, dù chỉ là ú ớ, tôi cũng sẽ hiểu được em muốn nói gì.” Ngón tay anh gõ nhẹ lên trán Lộ Yểu.
Tóc mai rối bời, nối liền với cơ thể cậu đang run rẩy bên dưới.
Quá đáng, sao có người nào lại xấu xa đến thế?
Lộ Yểu run rẩy che kín miệng, cố hết sức bảo vệ cái lưỡi của mình. Chỉ cần bị phỏng nhẹ một chút thôi là cậu đã đau đến nửa ngày rồi, huống hồ nếu bị cắt lưỡi…
Quá kinh khủng, không dám tưởng tượng.
Hơn nữa, cậu cũng không muốn biến thành một đứa câm chỉ biết ú ớ.
“Xin lỗi, anh Cố…”
Lộ Yểu nhận lỗi nhanh chóng, mềm mỏng hạ mình hơn bất kỳ ai khi nhận ra tình thế.
“Tôi sai rồi, tôi không ngoan, tôi bị ma quỷ dẫn lối… Chân tôi không biết làm sao lại tự động chạy ra ngoài thế này… Thật sự tôi không cố ý đâu…”
Cậu cắn môi, trông rất ấm ức.
Lời nói lắp bắp, nghẹn ngào —
Mặc dù đa phần là do sợ hãi, nhưng nhìn bề ngoài thì quả thật là giọng điệu rất đáng thương.
Trước khi ngã từ tòa nhà xuống, Lộ Yểu luôn phiền lòng với những người đàn ông cứ bám riết lấy mình, muốn cưới cậu về làm vợ. Cậu không hiểu vì sao mình lại thu hút họ như vậy.
Lộ Yểu không biết rằng những hành động vô tình của cậu…
Lại giống như sự quyến rũ cố ý, khiến đàn ông mềm lòng.
“Yểu Yểu…” Ánh mắt Cố Kiêu dịu đi đôi chút.
Anh ta nới lỏng bàn tay đang ấn trên đầu Lộ Yểu, nhưng ngay sau đó đã thấy cậu khom người lanh lẹ, lách khỏi vòng tay anh ta mà trốn thoát.
Cố Kiêu: …
Thoát ra xong, Lộ Yểu cũng ngơ ngác. Cậu dù ngốc đến đâu cũng không dám cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy quyền của Cố Kiêu vào lúc này.
Cậu thật sự không kiểm soát được cơ thể mình.
Giống như bây giờ, đầu óc còn đang mờ mịt, chân đã tự động lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách an toàn với Cố Kiêu.
Dưới ánh sáng ngược, gương mặt của Cố Kiêu vốn đã đen, nay lại càng u ám hơn.
Lộ Yểu nhanh chóng gọi 1188: “Tôi muốn báo cáo lỗi!”
1188 hỏi: “Lỗi gì?”
“Có thứ gì đó điều khiển cơ thể tôi, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến trò chơi. Nếu tôi chết, lỗi hoàn toàn là của cậu.”
1188 phũ phàng đáp: “Báo cáo cái quái gì. Có thời gian báo cáo thì khóc vài tiếng đi, cầu xin anh Cố tha mạng còn hơn.”
Nhận ra sai lầm, Lộ Yểu nhanh chóng chữa cháy:
“Anh Cố, tôi chui lại vào được không?”
Cố Kiêu cười lạnh: “Không kịp nữa rồi.”