Không xa đó chính là cánh cửa lớn của biệt thự.
Mặc dù bị đóng chặt, nhưng không hề khóa.
Lộ Yểu nghĩ, giá mà mình là một người đàn ông cơ bắp, có thể dùng tay không bóp nát còng tay, sau đó chạy thoát ra ngoài biệt thự thì tốt biết mấy.
Đáng tiếc, cậu không phải.
Cơ thể cậu yếu ớt, đầu óc cũng không mấy thông minh, nếu không thì đã chẳng vì muốn chép bài mà rơi từ sân thượng xuống, buộc phải tham gia trò chơi sinh tồn này.
Thật là một người vừa xui xẻo vừa thảm hại—
Lộ Yểu bắt đầu chuẩn bị cảm xúc, sẵn sàng khóc bất cứ lúc nào.
Đến tình cảnh hiện tại, thẻ nhân vật “Kẻ Yếu Đuối” là lá bài cuối cùng giúp cậu sống sót. Cậu nhất định phải bám lấy nó thật chặt.
Lộ Yểu đỏ hoe mắt, bộ dáng vừa ấm ức vừa nghẹn ngào.
1188 khích lệ cậu trong đầu:
"Đúng rồi, rất tốt, cứ như vậy! Khóc thảm hại hơn nữa đi, ký chủ."
Tuy nhiên…
Người đàn ông cầm lấy chiếc rìu, thậm chí không thèm nhìn về phía này một lần.
Hắn kéo lê chiếc rìu sắc nhọn khổng lồ, mang theo luồng khí lạnh lẽo đầy ám ảnh, đi thẳng về phía nhà ngục dưới tầng hầm.
Lộ Yểu nghẹn lời: "Chuyện này là sao đây, 1188? Sao hắn không đến chém tôi?"
1188 trầm tư suy nghĩ, cuối cùng bịa ra một lý do:
"Tôi nghĩ chắc là do sức mạnh của thẻ nhân vật quá lớn, ảnh hưởng đến hắn ngay cả khi ở xa, nên hắn quyết định tha cho cậu một mạng."
Nói xong, nó cảm thán:
"Ký chủ, cậu đúng là một "Kẻ Yếu Đuối" tiềm năng đấy."
Có sự trợ giúp của thẻ nhân vật, biết đâu Lộ Yểu thật sự có thể vượt qua trò chơi.
1188 phấn chấn lên, bắt đầu mơ mộng về khoản tiền thưởng đầu tiên trong sự nghiệp làm hệ thống của mình.
Trong khi Lộ Yểu bị bỏ lại, khán giả trong phòng livestream cũng không khỏi thắc mắc:
"Thế quái nào mà anh Rìu lại bỏ đi thế?"
"Không rõ nữa, tôi cứ tưởng với tư cách là trùm cuối của trò chơi sinh tồn, hắn phải chém bay đầu người chơi này để giữ vững phong cách chứ?"
"Anh Rìu, anh thay đổi rồi. Khi tôi chơi màn nhà ngục ngầm năm đó, anh đâu có như vậy."
"Ôi trời, có người chơi kỳ cựu đây này."
"Không đâu, tôi không phải cao thủ. Chỉ là tôi may mắn được nhốt ở cái l*иg sắt thứ tư, nên lúc bị BOSS chém thì cũng gần hết thời gian trò chơi rồi."
“Nhưng mà, dù là chiếc l*иg sắt thứ tư, tuy bị chém muộn, nhưng người chơi vẫn bị dính hiệu ứng trọng thương. Thực ra muốn sống sót cũng chẳng dễ dàng.”
“Tôi từng thấy một người chơi mới trong phòng livestream cũng bị nhốt ở l*иg thứ tư. Cậu ta chỉ tỉnh táo được hai phút đầu trò chơi, sau đó thì bất tỉnh, cho đến khi bị trùm cuối chém bay đầu.”
“Chết trong giấc ngủ, nào phải không may.”
“Nói vậy, vẫn là các cao thủ lợi hại. Dù bị dính trọng thương vẫn có thể vượt qua. Còn người mới này…”
“Chậc chậc chậc…”
“Không có thực lực, chỉ dựa vào may mắn và sự mềm lòng nhất thời của trùm cuối, tôi không nghĩ cậu ta có thể đi xa được.”
Trong phòng livestream, ngày càng nhiều người xem nóng tính, bày tỏ sự khinh thường.
Vì thế, các ý kiến nghi ngờ về Lộ Yểu cũng ngày càng nhiều.
Những khán giả ban đầu đầy thương cảm với cậu đều bị đẩy vào góc, không dám lên tiếng. Hễ ai dám đứng ra bênh vực Lộ Yểu sẽ ngay lập tức bị chỉ trích dữ dội.
Thấy tình cảnh này, người từng thề "trồng chuối gội đầu" vui vẻ mỉm cười—
Hahaha, cuối cùng anh không cần gội đầu bằng cách đó rồi!
Quả nhiên, công lý luôn đứng về phía anh.
Trong biệt thự bỏ hoang, Lộ Yểu không biết rằng hành động của cậu đang quyết định vận mệnh "gội đầu bằng trồng chuối" của một ai đó.
Cậu bị còng bên cạnh cây đàn piano, trơ trọi cô độc.
Chết thì không được, mà chạy cũng không xong.
Ánh sáng xuyên qua những ô kính vỡ nát của biệt thự, chiếu thành từng cột sáng vàng nhạt. Trong những cột sáng, từng hạt bụi nhỏ lơ lửng xoay tròn chậm rãi.
Lộ Yểu ngồi nhìn, tựa nhìn, rồi nằm ra nhìn.
Cậu lơ đãng đếm số hạt bụi trong ánh sáng, không gian yên tĩnh, ấm áp khiến người ta say mê. Từng chút một…
Cơn buồn ngủ lại kéo đến.
Lần này không ai quấy rầy. Cậu nghiêng đầu, thϊếp đi, nét mặt khi ngủ yên tĩnh và dịu dàng như một giấc mơ đẹp. Thậm chí, 1188 cũng không nỡ đánh thức cậu.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Bầu không khí tĩnh lặng bị phá vỡ bởi những tiếng chửi rủa đầy kịch liệt và tiếng hét thất thanh của một cô gái.
“Tên quái vật này, buông tôi ra! Anh đã gϊếŧ anh Triệu vẫn chưa đủ, còn muốn gϊếŧ cả tôi sao? Nếu anh Triệu còn sống, anh ấy nhất định sẽ bảo vệ tôi… Buông ra! Buông tôi ra!”
Lộ Yểu khẽ động tai, bị đánh thức.
Cậu lắc đầu, mất một lúc mới tỉnh táo lại và nhận ra cô gái đang hét lên thảm thiết kia chính là Tống Tụng.
Nhìn kỹ thêm một lần để chắc chắn—
Tống Tụng vẫn còn nguyên vẹn, không mất tay chân gì cả.
Không phải vì cậu chú ý kỳ lạ, mà là vì cảnh tượng kinh hoàng khi anh Triệu bị chặt tay và máu bắn tung tóe trước đó đã để lại một ám ảnh không thể xóa nhòa trong lòng cậu.
Lúc này, Tống Tụng cũng nhìn thấy cậu.
Câu đầu tiên cô thốt ra là:
“Lộ Yểu, sao cậu vẫn chưa chết?”
Ánh mắt đầy ngạc nhiên, giọng điệu còn chói tai hơn cả tiếng hét của cô trước đó.
Theo như suy nghĩ của cô, tên sát nhân chắc chắn sẽ gϊếŧ chết Lộ Yểu trước, rồi mới chọn cô từ nhà ngục dưới tầng hầm làm con mồi tiếp theo.
Nhưng ai sẽ giải thích cho cô đây—
Lộ Yểu tại sao vẫn còn sống?
Tống Tụng tức giận đến mất cả lý trí, thậm chí gan dạ chất vấn người đàn ông đang cầm chiếc rìu sắc bén:
“Tại sao anh không gϊếŧ cậu ta? Chỉ vì cậu ta biết khóc sao?”
Cô hét lên đầy phẫn nộ:
“Khóc thôi mà, tôi cũng biết khóc đấy!”