Rõ ràng, Cố Kiêu hoàn toàn không hiểu gì về nghệ thuật giao tiếp.
Dưới những lời nói lạnh lùng tột độ của anh ta, Tống Tụng chỉ còn biết rút lui, thu mình vào một góc, lặng lẽ rơi nước mắt.
Trong nhà giam, thỉnh thoảng vang lên tiếng khóc thút thít của cô gái.
“Im đi.”
Cố Kiêu tính tình rất tệ, đến cả khóc cũng không cho phép.
Thế là, nhà giam lập tức yên tĩnh trở lại.
Lộ Yểu cúi gằm mặt, không dám nhìn ra ngoài, càng không dám có bất kỳ ý nghĩ tò mò nào về người đàn ông mang khí thế áp đảo kia.
Cậu giả vờ mình là một chú chim cút vô hại, khẽ gảy ngón tay, lặng lẽ chơi với đất.
Nhưng đồng thời, trong lòng cậu lại vô cùng hiếu kỳ —
Cùng bị nhốt trong l*иg sắt làm "cá nằm trên thớt", tại sao người đàn ông tên Cố Kiêu kia chỉ cần nói vài câu đã khiến Tống Tụng sợ đến mức không dám khóc nữa?
Dựa vào thái độ ngang ngược mà cô ta vừa thể hiện với mình, cô ta rõ ràng không phải kiểu người dễ dàng khuất phục.
“1188, cậu có ở đây không?” Cậu nhịn không được hỏi.
“... Có.” 1188 trả lời.
“Cậu nói xem…” Lộ Yểu ngập ngừng, len lén liếc nhìn ra ngoài. “Cậu nói xem, người đàn ông tên Cố Kiêu rốt cuộc là ai?”
Vì sợ hãi, ngay cả trong suy nghĩ khi nói chuyện với hệ thống, cậu cũng vô thức hạ thấp giọng.
“Cố Kiêu xuất thân từ gia tộc có quyền lực vô biên, cậu và anh ta vốn không cùng một đẳng cấp. Anh ta tham gia vòng này chỉ để gϊếŧ thời gian, nên rất ít khi đưa ra quyết định. Nhưng tương ứng, một khi anh ta lên tiếng, thì tuyệt đối không ai được phép phản đối.”
Lộ Yểu trầm mặc hồi lâu, rồi hỏi: “Đã bị nhốt lại rồi, còn phân biệt đẳng cấp làm gì?”
1188 cũng im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Tôi là hệ thống, không hiểu mấy chuyện lòng vòng của nhân loại các cậu.”
Lộ Yểu: ... Thôi được, tạm tin cậu.
Những câu hỏi mà 1188 không thể trả lời, khán giả trong phòng phát trực tiếp lại có thể:
“Trời ạ, Cố Kiêu, chẳng phải là boss ẩn à?”
“Có mối quan hệ không tầm thường với tên sát nhân đeo mặt nạ, biết rõ căn biệt thự này là cái bẫy mà vẫn để đồng đội qua đêm ở đó.”
“Thậm chí phải nói là cố tình dụ người đến nữa.”
“Tới giờ tôi vẫn không hiểu Cố Kiêu muốn gì, cuối cùng chính anh ta chẳng phải cũng bị boss gϊếŧ sao?”
“Không hiểu nổi, không hiểu nổi.”
“Thôi, ngắm nhan sắc của vợ Lộ Lộ để nguôi giận vậy.”
Vì đã tắt chế độ hiển thị bình luận, Lộ Yểu không nhìn thấy bất kỳ cuộc bàn luận nào sôi nổi trong phòng phát sóng.
Nhưng kể cả khi bật lên, những bình luận có yếu tố tiết lộ nội dung cũng sẽ bị lọc và chặn trước — luật sắt đá là không cho phép người chơi nhận bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài qua bình luận.
Trong nhà giam ngầm không có cửa sổ, bất kể thời gian trôi qua bao lâu, nơi đây vẫn tối tăm không ánh sáng.
Giữa bầu không khí hỗn độn, từng giây trôi qua dài tựa cả thế kỷ.
Cạch cạch cạch, Tống Tụng bực bội cắn móng tay.
Trong chiếc l*иg sắt bên cạnh cô, một người đàn ông không rõ sống chết co ro bất tỉnh, từ đầu đến cuối không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Ở xa hơn, Cố Kiêu đang ung dung ngân nga một điệu nhạc.
Lộ Yểu loay hoay trong l*иg sắt một lúc lâu —
Cậu xác nhận rằng chỉ dựa vào sức mình thì không thể bẻ gãy thanh sắt, cũng không thể đào một lối thoát từ trong ra ngoài.
Nếu muốn rời khỏi, nhất định phải tìm cách lấy chìa khóa, mà hiện tại, cậu chỉ thấy chìa khóa ở trên người của tên đeo mặt nạ.
Không ổn chút nào...
Lộ Yểu cảm giác cả đời này mình cũng không thể thoát khỏi nơi đây.
Nhưng cậu nhớ còn một điều kiện khác để vượt qua trò chơi, đó là sống sót trong 72 giờ.
72 giờ, ba ngày.
Nếu tên đeo mặt nạ mỗi ngày chỉ gϊếŧ một người, có khi nào không đến lượt mình — Lộ Yểu giơ ngón tay tính toán, trong lòng âm thầm hy vọng.
Sau một hồi xoay xở, cậu cũng cảm thấy hơi mệt.
Bên tai vang lên tiếng ngân nga của Cố Kiêu, hòa cùng nhịp gõ đều đặn lên thanh sắt, đầu của Lộ Yểu bắt đầu gật gù.
Không lâu sau, hơi thở của cậu trở nên đều đặn và nhẹ nhàng.
“Ngủ rồi.” Từ xa, Cố Kiêu khẽ cười một tiếng.
Anh ta ngừng ngân nga, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Lộ Yểu, ánh mắt dần trở nên u tối.
Thật kỳ lạ.
Trước đây sao anh ta không nhận ra Lộ Yểu thú vị đến vậy?
Trong ấn tượng, cậu luôn là người làm những công việc lặt vặt, bận rộn chạy qua chạy lại, như một nhân vật mờ nhạt bên lề, để lại bóng dáng vội vã ở mọi góc.
Không ngờ... Cố Kiêu mỉm cười nửa miệng, nheo mắt lại.
Không ngờ Lộ Yểu không chỉ ngoan ngoãn đáng yêu mà còn rất quyến rũ khi khóc. Anh ta thậm chí có chút hối hận vì đã đưa cậu đến nơi chết tiệt này.
“Huhu Lộ Lộ ngủ rồi, ngoan quá, dễ thương quá.”
Lộ Yểu ngủ rồi, nhưng khán giả thì không.
Họ thảo luận rôm rả:
“Huhu, mọi người có thấy biểu cảm tội nghiệp của Lộ Lộ khi cố bẻ thanh sắt không? Trông mà tim mềm nhũn.”
“Thấy rồi, thấy rồi, đáng thương đến mức sắp khóc.”
“Đúng là Lộ Lộ ngốc nghếch, cậu ấy thật sự nghĩ mình có thể bẻ được thanh sắt. Lộ Lộ đừng khóc, cậu đã làm hết sức rồi.”
“Khụ, chỉ mình tôi nghĩ Cố Kiêu vừa rồi giống như đang hát ru cho Lộ Lộ không?”
“Cậu không bình thường, bốn chữ này tôi đã nói mỏi miệng.”
“Đừng nói, thật đấy. Lúc Lộ Lộ bị cô gái kia làm khó, cũng chính Cố Kiêu đứng ra giải vây cho cậu ấy mà.”
“Liệu có khả năng Cố Kiêu chỉ đơn giản là thấy ồn ào thôi?”
“Thế thì tôi nguyện Lộ Lộ ngày nào cũng làm ồn với tôi…”
“Có người đừng quá đáng quá nha, hạt tính toán văng ra tận mặt tôi qua màn hình luôn rồi.”