“Yểu Yểu, tôi thật lòng với cậu!”
“Xin cậu hãy chấp nhận tôi, tôi có thể mổ tim ra cho cậu xem!”
Trên sân thượng của trường học, gió lớn gào thét.
Một thiếu niên xinh đẹp với đôi mắt thanh tú bị dồn đến góc tường. Đối mặt với một kẻ theo đuổi cao lớn không chịu buông tha, cậu đầy vẻ hoảng loạn và bất lực.
“Cậu... cậu bình tĩnh chút được không…” Lộ Yểu muốn khóc nhưng nước mắt không rơi được.
Rõ ràng chỉ là đi theo người này để chép bài, nhưng sao bài chưa chép được mà chính mình lại gặp chuyện thế này?
“Tôi rất bình tĩnh! Tôi không hề điên!” Kẻ theo đuổi hét lớn.
Hắn đột nhiên cởϊ áσ khoác, để lộ cơ bắp rắn chắc, sau đó không biết từ đâu rút ra một con dao, nhắm thẳng vào ngực mình.
“Yểu Yểu, tôi sẽ chứng minh cho cậu xem!”
Buổi sáng, ánh mặt trời chói lòa.
Bị hành động điên cuồng của kẻ theo đuổi làm cho khϊếp sợ, Lộ Yểu không ngừng lùi lại. Bất chợt, lan can cũ kỹ của sân thượng phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt” và gãy rời.
Giữa cơn gió mạnh, Lộ Yểu như một chiếc lông vũ, bay ngược về sau, rơi xuống.
Rơi xuống, chao đảo.
Tiếng gió rít gào bên tai, mái tóc ngắn mềm mại của Lộ Yểu dưới ánh mặt trời lấp lánh như ánh bạc, bay tán loạn quanh mặt cậu.
Hỏng rồi, chẳng lẽ mình cứ thế mà chết sao?
Cảnh vật trước mắt vụt qua nhanh chóng. Lòng Lộ Yểu tràn đầy chua xót.
Ngay khi cậu sắp nhắm mắt lại để nhìn lại quãng đời ngắn ngủi của mình, đột nhiên… cảm giác rơi xuống dừng lại.
“Chúc mừng bạn đã được chọn tham gia trò chơi sinh tồn!”
“Hoàn thành trò chơi sẽ nhận được phần thưởng phong phú. Tích đủ điểm sinh tồn, bạn thậm chí có thể đổi lấy cơ hội hồi sinh và tái sinh cuộc đời.”
“Lưu ý: Nếu từ chối tham gia trò chơi hoặc thất bại, sinh mạng của bạn sẽ bị xóa sổ hoàn toàn!”
“Lộ Yểu, bạn có đồng ý tham gia trò chơi không?”
Lộ Yểu: …Mình có sự lựa chọn nào khác sao?
Lộ Yểu: “Tôi đồng ý tham gia.”
“Đang liên kết thông tin người chơi, xin vui lòng chờ…”
“Liên kết thông tin người chơi thành công.”
“Đang phân phối hệ thống, xin chờ trong giây lát…”
“Phân phối hệ thống thành công. Chúc mừng bạn chính thức tham gia trò chơi sinh tồn, trở thành một trong số nhiều người chơi. Chúc bạn chơi vui vẻ!”
“Tút, tút, tút…”
“Người chơi Lộ Yểu, tôi là hệ thống 1188 được ghép đôi với bạn. Bạn có thể gọi tôi là 1188. Từ giờ, tôi sẽ đồng hành cùng bạn qua từng trò chơi. Hãy hợp tác vui vẻ nhé (◦˙▽˙◦)!”
Lộ Yểu: “…Xin chào.”
Sao cậu lại có thể dùng biểu tượng cảm xúc trong đầu tôi được vậy?
“Vì người chơi đã sẵn sàng, vậy thì…”
“Bây giờ bắt đầu tải bản đồ trò chơi.”
Mọi thứ trước mắt Lộ Yểu tối sầm lại.
“Chán ghét sự ồn ào của thành phố, năm người bạn quyết định đến một vùng núi hẻo lánh để nghỉ ngơi. Trên đường, xe của họ bị hỏng. Họ buộc phải tá túc tại một căn biệt thự bỏ hoang trên núi.”
“Những sự cố trên đường không khiến họ để tâm. Ngược lại, họ còn nhóm lửa, ca hát và nhảy múa trong biệt thự, uống say tới sáng.”
“Khi tỉnh lại, họ thấy mình đang ở trong một ngục tối dưới lòng đất không có ánh sáng.”
“Tít——”
“Người chơi thân mến, hãy sống sót hoặc thoát khỏi biệt thự trong vòng 72 giờ để hoàn thành trò chơi.”
“Bản đồ trò chơi: Ngục tối, chính thức bắt đầu.”
Ánh sáng tan biến, Lộ Yểu “bịch” một tiếng, rơi xuống đất.
Cậu xoa xoa phần mông đau nhức, nhăn mày nhìn xung quanh.
Đây là một ngục tối dưới lòng đất với không khí ẩm ướt, mùi rỉ sét thoang thoảng bao trùm không gian nhỏ bé, tối tăm.
Cậu bị nhốt trong một chiếc l*иg sắt.
Chiếc l*иg rất nhỏ, chỉ đủ để một người lớn nửa ngồi nửa quỳ, không thể cử động. May mắn thay, vóc người cậu gầy gò, vừa đủ không gian để xoay người.
Nhìn ra bên ngoài, ngục tối còn có bốn chiếc l*иg khác.
Bên trong những chiếc l*иg đó cũng nhốt người.
Trong bóng tối, Lộ Yểu không thể nhìn rõ mặt họ, nhưng cậu cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng toát ra từ họ.
“Lộ Yểu, cậu tỉnh rồi à?”
Người trong chiếc l*иg bên cạnh bất ngờ lên tiếng.
Đó là một người đàn ông to lớn, thân hình vạm vỡ với cơ bắp cuồn cuộn, lấp đầy chiếc l*иg nhỏ bé đến mức tay chân hắn đầy vết trầy xước.
“Bản đồ tân thủ đều là bản đồ chơi đơn. Hãy thể hiện thật tốt nhé.”
Trong đầu, hệ thống 1188 bỗng lên tiếng.
Bản đồ chơi đơn, điều đó có nghĩa là chỉ có mình cậu là người chơi ở đây.
Lộ Yểu mím môi, có chút lo lắng.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng thân hình yếu đuối này của cậu thật sự rất dễ bị tổn thương. Nếu có thể, cậu vẫn muốn bám theo người chơi khác để “chép bài”.
“Lộ Yểu, Lộ Yểu?” Người trong l*иg bên cạnh không nhận được câu trả lời, vội vàng gọi lớn: “Cậu không phải sợ đến mức hóa ngốc rồi chứ?”