Giọng hát của Tô Viên Viên, mang chút non nớt chưa qua tuổi cập kê, lại chính sự non nớt đó làm cả bản nhạc thêm phần mơ màng và huyền ảo. Tựa như mây ngũ sắc trên trời cao, như sương mờ trên đỉnh núi, hay như bộ xiêm y nhẹ nhàng trên người tiên nữ khiến người nghe như đang lạc vào chốn thiên đình, phiêu diêu giữa tầng mây.
Không biết từ lúc nào, cả đại điện đã yên ắng đến mức lặng thinh.
Mọi người đều say mê lắng nghe, giọng hát tinh khiết của cô thiếu nữ như gột rửa tâm hồn. Ngay cả Mặc thị cũng ngẩn ngơ, nét mặt đắm chìm trong sự mê hoặc.
Khi tiếng hát ngừng lại, dư âm vẫn còn quanh quẩn. Tất cả chợt bừng tỉnh và rồi ai nấy đều nhận ra Tô Viên Viên đã chỉnh sửa hoàn thiện bản nhạc Tô Thanh Vũ vừa biểu diễn, thậm chí còn làm nó trở nên du dương và cuốn hút hơn.
Rõ ràng ai hơn ai, chỉ cần nghe là biết.
Đáng cười nhất là Tô Thanh Vũ, hóa ra còn không bằng một “kẻ ngốc.”
Chẳng lẽ, kỹ thuật đàn cao siêu trước đây của Tô Thanh Vũ đều là giả dối sao?
Tựa như không hay biết mình vừa gây nên sự chấn động thế nào, sau khi hát xong, Tô Viên Viên mỉm cười tươi rói với Hoàng hậu, chắp tay cúi chào, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Tiên nữ nương nương, phúc thọ vô biên, trường tồn cùng trời đất.”
Gương mặt bầu bĩnh của cô bé ánh lên nét ngây thơ trong sáng, nụ cười của nàng như rót mật vào lòng người. Cách gọi "Tiên nữ nương nương" ấy đã lập tức khiến Hoàng hậu xiêu lòng, bật cười thích thú:
“Miệng lưỡi ngọt ngào thật đấy.”
Tô Viên Viên như thể ngượng ngùng, quay người nép vào lòng Mặc thị khiến mọi người càng thêm yêu mến.
Lúc này, Tuyên vương vỗ tay thật lớn, liên tục ba lần khen ngợi:
“Tuyệt vời! Không ngờ tứ tiểu thư của Quốc công phủ lại có tài đến vậy, có thể chỉnh sửa hoàn chỉnh bản nhạc ngay tại chỗ! Mẫu hậu, đây mới chính là tiên nhạc đích thực!”
Hoàng hậu mỉm cười rạng rỡ, gật gù nói:
“Đúng thế. Mặc phu nhân, không ngờ lệnh ái lại có khả năng hoàn thiện nhạc khúc trước mặt mọi người. Quả là tiềm ẩn tài năng. Nếu Sơn Âm tiên sinh có mặt tại đây, nhất định sẽ thu nhận lệnh ái làm đồ đệ ngay lập tức! Tài năng như vậy, không thể bị chôn vùi được.”
Không chỉ Hoàng hậu mà chính Mặc thị cũng ngạc nhiên không kém.
Thật không ngờ con gái bà còn biết hát mà lại hát hay đến mức này! Chỉ trong chớp mắt, Viên Viên đã khiến Tô Thanh Vũ mất mặt hoàn toàn!
Mặc thị vui mừng khôn xiết, lòng ngập tràn tự hào. Nhưng ngoài miệng vẫn tỏ ra khiêm tốn:
“Thần phụ không dám nhận lời khen của nương nương. Tiểu nữ chỉ là tình cờ thôi, chẳng đáng để nhắc đến.”
Nhưng trong lòng bà không giấu được sự hả hê: Con gái ta dù chỉ là “tình cờ” cũng hơn hẳn Tô Thanh Vũ, thứ chỉ được nửa vời kia!
Khi nghe Hoàng hậu nhắc đến Quốc Tử Giám, Mặc thị không khỏi mơ tưởng: Không lẽ Viên Viên cũng có cơ hội vào Quốc Tử Giám học tập sao?
Thế nhưng, lần này Hoàng hậu không nhắc gì đến việc ban thưởng mà quay sang Hoàng đế, nói:
“Hoàng thượng, thiên hạ vẫn thường nói ‘đại trí nhược ngu’ (kẻ thông minh thường tỏ vẻ ngây ngô). E rằng tứ tiểu thư của Quốc công phủ chính là một người như vậy. Đừng nhìn con bé ngây thơ khờ dại, biết đâu sau này sẽ làm nên nghiệp lớn.”
Ánh mắt Hoàng hậu khẽ liếc nhìn Thương Huyền đang ngồi bên cạnh Hoàng đế. Đôi mắt phượng hơi nheo lại, bà tiếp tục:
“Thương đại nhân đang có mặt ở đây, bệ hạ, chi bằng để Thương đại nhân xem giúp lệnh ái của Quốc công phủ một quẻ, đoán định mệnh cách, chẳng phải rất phù hợp sao?”
Lời Hoàng hậu vừa dứt, tất cả ánh mắt trong đại điện đều dồn về phía thân hình cao lớn, phong thái ung dung của Thương Huyền. Một số ánh nhìn còn ẩn chứa sự ngưỡng mộ và kính phục không thể che giấu.
Thương Huyền - Thủ phụ Đại Sở tinh thông chiêm tinh cùng đoán mệnh. Với tài năng tiên liệu, hắn từng giúp Hoàng đế vượt qua nhiều nguy nan, được Hoàng đế hết mực tin tưởng, thậm chí lập riêng Tư Thiên Các trong nội các và phong làm Thủ phụ khiến các quan trong triều không khỏi ghen tị.