Trong khi dỗ dành con gái, Mặc thị quay sang cười nhẹ, nụ cười lẫn chút áy náy hướng về phía Vương Hoàng Hậu:
"Hoàng hậu nương nương đừng trách, Nguyên Bảo nhà thần mỗi lần chịu ấm ức đều trở nên như vậy, ngoài mẫu thân ra thì chẳng chịu nghe lời ai cả."
Vương Hoàng Hậu sao có thể không nghe ra hàm ý trong lời nói của Mặc thị? Đành thuận theo ý bà, quay sang lạnh nhạt hỏi:
"Tô Thanh Vũ, phu nhân Quốc Công chỉ đích danh ngươi đã đẩy Tứ tiểu thư nhà Quốc Công phủ xuống nước, ngươi giải thích chuyện này thế nào?"
Mặc dù giọng nói vẫn điềm nhiên không gợn sóng nhưng những người quen thuộc với Vương Hậu đều hiểu, bà đã thực sự nổi giận.
Lập tức, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện lại đổ dồn về phía Tô Thanh Vũ đang đứng giữa trung tâm.
Tô Thanh Vũ chậm rãi tiến lên, cung kính hành lễ với hoàng hậu, giọng nói ung dung nhưng rành mạch:
"Bẩm hoàng hậu nương nương, trước giờ thần nữ chưa từng gặp vị muội muội nhà Quốc Công phủ này, hơn nữa thần nữ vừa nãy còn bận rộn chuẩn bị việc dâng nhạc chúc thọ, chưa hề tới gần hồ nước. Thần nữ không rõ tại sao phu nhân Quốc Công lại khăng khăng cho rằng việc Tứ tiểu thư bị rơi xuống hồ có liên quan tới thần nữ, chẳng hay đây có phải là sự hiểu lầm nào đó chăng?"
Mặc thị lạnh lùng nhìn Tô Thanh Vũ, ánh mắt sắc bén từng trải qua chiến trường dường như muốn xuyên thấu con người trước mặt. Bà bật ra một tiếng cười nhạt:
"Hiểu lầm? Nguyên Bảo nhà ta đã tận mắt nhìn thấy, lại còn chính miệng nói ra, làm sao mà sai được?"
Ngay sau đó, bà cúi xuống, giọng nói bỗng trở nên mềm mỏng và dịu dàng hơn:
"Nguyên Bảo, con hãy nhìn kỹ lại xem, có đúng là người này đẩy con không? Đừng sợ, có mẫu thân ở đây, con nghĩ sao thì cứ nói vậy."
Ánh mắt Tô Viên Viên hướng về phía Tô Thanh Vũ, đối phương cũng nhìn thẳng lại nàng, ánh mắt sắc bén gợi lên ký ức của kiếp trước. Những lần đối diện như thế này, những lời nói hoa mỹ của Tô Thanh Vũ luôn khiến nàng bất lực.
"Chính là nàng ta đẩy con, còn nói là..."
Giọng nói non nớt, ngây thơ của Tô Viên Viên vang lên, lặp lại rõ ràng từng từ những lời lẽ độc ác mà nàng nhớ như in:
"Con tiện tỳ ở đâu ra mà dám phá chuyện tốt của ta, đi chết đi!"
Câu nói vừa dứt, cả đại điện rơi vào bầu không khí nghẹt thở. Tiếng hít sâu của mọi người liên tiếp vang lên.
Không ai ngờ được Tô Thanh Vũ lại có thể thốt ra những lời ác độc như vậy, không những gọi Tứ tiểu thư Quốc Công phủ là "con tiện tỳ", mà còn muốn nàng chết!
Làm sao mọi người có thể tin nổi? Tô Thanh Vũ, người luôn được ca tụng là hình mẫu khuê tú lý tưởng, một tiểu thư đoan trang, dịu dàng và bao dung, lại nói ra những lời lẽ này?
"Không thể nào!"
Một giọng nam mạnh mẽ cất lên, phá tan bầu không khí im lặng. Tô Trạch Khiêm, thế tử Bình Dương Hầu phủ, sải bước tới bên cạnh Tô Thanh Vũ, chắp tay hướng về phía hoàng hậu:
"Hoàng hậu nương nương, mong người minh xét! Xá muội của vi thần từ trước tới nay luôn đối xử hòa nhã với mọi người, chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay tranh chấp. Thần không tin muội ấy có thể làm tổn thương người khác. Trong việc này chắc chắn có ẩn tình, xin hoàng hậu nương nương cho người điều tra rõ ràng!"
"Đúng vậy, mẫu hậu!" Hoài vương ngồi phía trên, cũng lên tiếng đồng tình:
"Con cũng nghĩ nên điều tra kỹ việc này. Có kẻ dám gây ra chuyện như vậy ngay trong yến hội chúc thọ của người, không chỉ là xem thường hoàng gia mà còn là xúc phạm mẫu hậu. Nếu không tìm ra thủ phạm, chẳng phải thể diện hoàng gia sẽ bị chà đạp hay sao?"
Quý phi bên cạnh Vương Hậu khẽ cười nhạt, ánh mắt thoáng chút khinh miệt:
"Chị à, lời nói của một kẻ ngốc mà cũng tin sao?"
Tô Viên Viên thu hết những ánh mắt ấy vào tầm mắt, trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
Cảnh tượng này nàng đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước.
Cho dù Tô Thanh Vũ làm gì sai trái, mọi người vẫn luôn tìm đủ mọi lý do để bênh vực, để phủ nhận lỗi lầm của nàng ta.
Và trong số những người ấy, người khiến nàng đau lòng nhất chính là Tô Trạch Khiêm, người từng là huynh trưởng mà nàng kính trọng nhất.
Huynh ấy luôn tin tưởng Tô Thanh Vũ vô điều kiện, bất kể sự thật là gì.
Nếu vậy, hôm nay, nàng nhất định phải để huynh ấy mở mắt nhìn rõ bộ mặt thật của Tô Thanh Vũ!
Giọt nước mắt to tròn như hạt đậu lăn dài trên má Tô Viên Viên. Đó là những giọt nước mắt thay cho nỗi uất ức của nàng kiếp trước và cũng là sự quyết tâm cho kiếp này.
Nàng run rẩy lấy ra từ tà áo ướt một vật nhỏ, tiến lên hai bước, giơ cao trong tay để tất cả mọi người đều nhìn rõ:
"Nguyên Bảo không nói dối. Nguyên Bảo có bằng chứng..."
Trên lòng bàn tay trắng muốt của nàng là một miếng ngọc ấm hình dáng kỳ lạ, tựa như một con mèo nhưng không phải mèo.
Chính là miếng ngọc bội mà Tô Thanh Vũ luôn mang bên mình, từng tự hào tuyên bố rằng trên đời chỉ có một.
Tất cả mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về Tô Thanh Vũ. Trong khoảnh khắc ấy gương mặt nàng ta tái mét không còn chút máu.