Cô mở túi tinh hạch ra, bên trong có khoảng hơn 50 viên, vừa đủ để Tiểu Bạch thực hiện một lần phun lửa ma quái.
“Tiểu Bạch! Há miệng ra!”
Nguyễn Điềm giúp Tiểu Bạch há miệng, sau đó nhét toàn bộ số tinh hạch vào.
Khi Tiểu Bạch đã ăn hết, cô mới yên tâm chỉ vào đám zombie bên dưới, hét lớn đầy khí thế:
“Lên đi, Tiểu Bạch, thiêu cháy hết chúng nó cho tao!”
Sau khi ăn xong số tinh hạch, Tiểu Bạch lập tức biến thành một con chó địa ngục.
Bốn chân ngắn cũn của nó vững vàng đạp xuống đất, sau đó há miệng phun ra ngọn lửa đỏ rực.
Lửa nóng cuồn cuộn trào ra từ miệng nó, thiêu sạch đám zombie trước mặt.
Thậm chí, không một hạt bụi nào còn sót lại.
Nguyễn Điềm ôm lấy chú chó nhỏ, ngửa mặt lên trời cười lớn:
“Ha ha ha! Không hổ danh là bé cưng của chúng ta, đúng là siêu ngầu!”
Những con zombie khác bị ngọn lửa đe dọa, không dám tiến lại gần.
Nhưng đống tinh hạch đó chỉ đủ để chú chó nhỏ phun ra một lần lửa.
Vì vậy, rất nhanh, Nguyễn Điềm lại cụp mặt xuống như một quả cà tím héo, không còn vẻ đắc ý ban nãy.
Thấy bộ dạng như bị bão đánh của cô, Diệp Mặc Phong không nhịn được mở lời:
“Nguyễn Điềm, để tôi cứu cô nhé.”
Nghe vậy, cô lập tức đáp:
“Không cần! Biết đâu bé cưng của tôi cố thêm chút nữa lại phun được lửa thì sao!”
Chú chó nhỏ nghe tiếng gọi, vẻ mặt đầy hoang mang, giơ một chân nhỏ lên tự chỉ vào mình, ánh mắt ngây thơ:
“Gâu?”
Có chắc không? Là nó sao? Có thật là gọi con chó nhỏ đáng thương vô tội nhưng siêu ăn này không?
Hơn nữa, Nguyễn Điềm nhận ra chỉ cần cô ngồi trên chiếc xe đẩy nhỏ, cô sẽ ở trạng thái bất khả xâm phạm.
Lũ zombie căn bản không thể làm gì cô.
“Vậy thì chẳng phải tôi có thể ngồi đây mãi, chờ đến khi trăng máu qua đi, rồi để Diệp Mặc Phong cứu tôi sao?”
Nguyễn Điềm phấn khích nghĩ mình vừa tìm ra con đường “ăn chắc mặc bền.”
Nhưng ngay lúc đó, hệ thống lạnh lùng lên tiếng, như dội gáo nước lạnh lên đầu cô:
[Ký chủ, trạng thái phòng thủ bất khả xâm phạm của xe đẩy cấp thấp chỉ kéo dài 15 phút, hiện tại chỉ còn 3 phút.]
Nghe vậy, tiếng cười hả hê của Nguyễn Điềm lập tức ngưng bặt: “...”
Khóe miệng cô run rẩy không nói nên lời. Tại sao một điều quan trọng như thế, hệ thống không nói sớm?
Nụ cười biến mất, cô ho nhẹ một tiếng, giọng ngập ngừng:
“À... Diệp Mặc Phong, tôi nghĩ hay là anh cứ đến cứu tôi đi.”
Diệp Mặc Phong gật đầu: