Nói được một nửa, Giang Lạc đột nhiên liếc mắt sang, cười như không cười nhìn cô ta.
Giang Nguyệt chột dạ, tiếng nói nhỏ dần, chào Tạ Tân Bạch một tiếng rồi vội vàng rời đi.
Giang Nguyệt đi rồi, bầu không khí trong lớp càng thêm ngượng ngùng.
Vài học sinh lặng lẽ đến nhặt đồ của mình dưới đất. Những người còn lại đều âm thầm quan sát Giang Lạc.
Không một ai tìm đến nói chuyện với cô.
Hệ thống chế nhạo cô: [Ký chủ chó, cô vẫn không có bạn bè như trước nhỉ.]
Giang Lạc: “Nói bậy, không phải tôi có Chu Phán sao?”
Chu Phán là NPC duy nhất xuất hiện trong mỗi thế giới xuyên nhanh ngoài Túc Dung, cũng là người bạn duy nhất của Giang Lạc.
Trong cung đấu thời cổ đại, Chu Phán là nữ quan thân cận của Giang Lạc; ở hậu tận thế, Chu Phán là bạn đồng hành sống chết có nhau của Giang Lạc.
Giang Lạc thở dài: “Đáng tiếc trong thế giới ban đầu lại không có Chu Phán.”
Lần này hệ thống không lên tiếng.
Giang Lạc thấy hơi lạ, đang định hỏi thì giáo viên tiết đầu tiên lúc này mới lại khoan thai bước vào.
Lớp quốc tế được giảng dạy bằng tiếng Anh, trong tiết toán đầu tiên, giáo viên là một nữ giáo viên nước ngoài tóc vàng.
Tô Hiểu Hiểu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, cất lời mỉa mai: “Giang Lạc, sao mày lên lớp không dùng cô Du để dịch nữa? Năm ngoái mày đã không đủ học phần, năm nay mà còn trượt môn nào nữa, cẩn thận bị lưu ban đấy.”
Nữ giáo viên nước ngoài chú ý thấy họ nói chuyện riêng, nhíu mày, gọi cả hai lên bảng làm bài.
Tô Hiểu Hiểu “hừ” một tiếng, ra vẻ tốt bụng nhắc nhở Giang Lạc: “Cho mày làm bài bên phải này.”
Thành tích cô ta bình thường, nhưng cũng nhìn ra bài bên phải rất khó, thậm chí có phần vượt ngoài chương trình.
Học sinh lớp A đều biết Giang Lạc học kém, đang chờ xem trò cười của cô.
Giang Lạc lên bảng, cầm một viên phấn, nhìn chằm chằm vào bài toán trên bảng không động đậy.
Tô Hiểu Hiểu thầm cười trong lòng, còn đang định chế giễu thì Giang Lạc đột nhiên giơ tay lên, viết đáp án ra.
Trong tám thế giới, có một thế giới đặc biệt, tên là “Địa Ngục Thi Cử”.
Hết vòng thi này qua vòng thi khác, xếp hạng sau 60% đều bị xử tử, theo nghĩa đen là không học sẽ chết, mấy chục nghìn người cuối cùng cũng chỉ có thể còn lại một trăm người.
Đối với Giang Lạc, người đã trải qua thế giới kia thì đề bài cấp ba này đúng là trò trẻ con.
“Well done (Làm tốt lắm)!”
Nữ giáo viên kinh ngạc khen ngợi: “Em có thể giải thích cách làm cho các bạn cùng lớp không?”
Cô giải đúng rồi? Nhanh như vậy sao?
Giang Lạc mỉm cười gật đầu, quay mặt xuống dưới lớp bắt đầu giải thích.
British accent cực chuẩn giọng London, tốc độ nói cực nhanh, đa số học sinh đều nghe mà như lạc vào trong sương mù, chỉ có thể thông qua biểu cảm của giáo viên nước ngoài để phán đoán cô nói rất tốt.
Tô Hiểu Hiểu ngạc nhiên đến mức há hốc mồm miệng.
Giang Lạc giải xong, nữ giáo viên chuyển sự chú ý sang cô ta, đầu óc Tô Hiểu Hiểu trống rỗng, toàn thân toát mồ hôi.
Giang Lạc thản nhiên ném viên phấn, vỗ vai cô ta: “Cố lên nhé, bạn cùng bàn.”
*****
“Cốc cốc.”
Tạ Tân Bạch đi đến bên cạnh Giang Lạc, gõ lên bàn của cô.
Giang Lạc mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến, tâm trạng đang tốt lập tức tụt dốc.
Cơ thể ban đầu này quá yếu, học hai tiết đã buồn ngủ.
Đang ngủ bù lại bị một vị khách không mời mà đến làm phiền, Giang Lạc chỉ muốn gϊếŧ người.
Cô lạnh lùng nói: “Làm gì?”
Giọng nói của người mới tỉnh ngủ hơi khàn, trái tim Tạ Tân Bạch bỗng nhiên đập mạnh một cái.
Anh ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Giang Lạc, cô tưởng làm vậy là có thể thu hút sự chú ý của tôi sao?”
“Hả?”
Giang Lạc nhướn mày: “Ý gì?”
Tạ Tân Bạch cười nhếch mép, tự cho đó là nụ cười tà mị: “Cô cố gắng học tập, còn lên lớp làm trò này, chẳng phải là để tôi nhìn cô bằng con mắt khác sao?”